“Chị thích cánh gà nướng hơn!” — cô    cầm một cánh gà lên c.ắ.n một miếng lớn.
“Ừm, ngon lắm!” — cô nhắm mắt, tự đ.á.n.h giá một cách vô cùng nghiêm túc.
Lục Kiến Lâm bật . Đã lâu lắm   mới  cảm giác   quan tâm để riêng đùi gà cho .
Ăn xong, Cố Tiểu Khê rửa tay  tiếp tục  xuống đan áo len. Còn Lục Kiến Lâm thì bận rộn gói bánh bao, hấp từng mẻ nóng hổi.
Buổi trưa, Lý Quế Phân ghé qua, mang cho Cố Tiểu Khê nửa túi lạc. Cố Tiểu Khê nhận lấy, liền đưa  cho chị  mấy chiếc bánh bao  hấp xong. Sau khi chị  rời , cô  đưa nửa túi lạc cho Lục Kiến Lâm:
“Ăn cơm xong thì giúp chị bóc lạc nhé!”
Cô hiểu tính , nếu  giao việc thì  sẽ rảnh quá mà tìm chuyện , mà cô thì    hứng tán gẫu nhiều.
“Được ạ!” — Lục Kiến Lâm vui vẻ đồng ý, vì bóc lạc cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Cơm trưa xong, quả nhiên Lục Kiến Lâm ngoan ngoãn  bóc lạc. Trong khi đó, Cố Tiểu Khê liếc  cửa sổ,  tuyết ngoài trời rơi mỗi lúc một dày hơn,   dấu hiệu ngừng . Trong lòng cô thoáng dâng lên một cảm giác bất an.
Tuyết lớn thế …   Lục Kiến Sâm giờ đang  nhiệm vụ ở ? Có lạnh ? Có nguy hiểm ?  cô  thể gọi  hỏi, đành tiếp tục đan áo len để g.i.ế.c thời gian.
Một lúc , khi bóc xong lạc, Lục Kiến Lâm im lặng khá lâu  nhỏ giọng:
“Chị dâu,  hai bảo em xin  chị… Hôm qua    lên tàu về Kinh Đô .”
Động tác đan áo của Cố Tiểu Khê khựng . Một lát  cô mới hỏi:
“Chỉ một     thôi ?”
Lục Kiến Lâm thở dài:
“Vâng. Ban đầu  hai định điều đến Quân khu Thanh Bắc, nhưng ba em  đồng ý, bên quân khu cũng  tiếp nhận. Đơn xin điều chuyển công tác của Tất Văn Nguyệt cũng  từ chối.  cô  cũng   cùng  hai.”
Cố Tiểu Khê khẽ nhíu mày. Tất Văn Nguyệt  … chẳng khác nào một quả b.o.m hẹn giờ  bỏ  đây.
“Có   cô  đến đón ?” — cô hỏi.
Lục Kiến Lâm gật đầu: “ . Bà  đến để đưa cô  về, nhưng cô   chịu   Kinh Đô.”
Cố Tiểu Khê  bất ngờ: “Vậy bạn cô  — Hà Lâm thì ? Cũng ở  Thanh Bắc ?”
“Không, Hà Lâm  về Kinh Đô từ  khi chị và  cả trở  Thanh Bắc .”
“Thật …” — cô gật đầu, trong lòng  chút ngạc nhiên. Cô vốn nghĩ hai  họ sẽ cùng rời .
Lục Kiến Lâm  tiếp: “Chị dâu, sáng nay lãnh đạo   ở đây, em  đến phòng y tế báo danh. Nếu chị  chuyện gì thì cứ đến đó tìm em nhé.”
“Được . Tuyết bên ngoài lớn lắm, em nhớ mang ô !” — Cố Tiểu Khê đưa cho  một cây ô. Nghĩ thêm một chút, cô  xách một cái giỏ nhỏ, bỏ nốt phần bánh bao và gà nướng còn , kèm theo hai chai sốt cay.
Thấy cô đưa hết phần đồ ăn, Lục Kiến Lâm định từ chối thì cô   :
“Tối nay chị nấu tiếp. Phòng y tế  trực đêm, nếu tuyết quá lớn em  tiện về thì cứ hâm  mà ăn.”
Nghe ,  đành nhận. Trước khi rời , còn dặn :
“Anh cả   ở nhà, chị nhớ đóng cửa kỹ  nhé.”
“Chị  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-114.html.]
Sau khi  , Cố Tiểu Khê  nhóm lửa, nướng thêm một con gà nữa   đan áo len bên cạnh bếp. Trong lòng cô  khỏi ngóng — tối nay,   Lục Kiến Sâm  về ăn gà nướng với cô  .
Tuyết càng rơi càng dày, bóng tối cũng đến nhanh hơn. Cô bật đèn, hấp cơm, thỉnh thoảng    cửa. Đợi mãi vẫn  thấy  về, cô  tiếp tục đan áo.
Tám giờ tối, bụng  đói cồn cào mà  vẫn  về.
Thôi,  thể để bụng đói mãi. Cô đặt áo len xuống,  dậy  bếp nấu món cá nấu dưa chua —  ngon,  ấm bụng,  hợp để ăn trong đêm tuyết rơi.
Vừa nấu xong, tiếng cổng ngoài sân vang lên.
Cố Tiểu Khê lập tức bước . Dưới ánh đèn vàng, hai bóng  cao lớn tiến  — là Lục Kiến Sâm và  trai cô.
Cô còn  kịp mở lời, Lục Kiến Sâm   , giọng khàn khàn:
“Bên ngoài lạnh lắm, em mau  nhà .”
Cổ Tiểu Khê nhanh chóng lùi  bếp, tò mò  hai  đang xách theo túi lớn túi nhỏ.
Cổ Đại Xuyên đặt bao tải lớn trong tay xuống, xoa xoa tay để rũ bớt tuyết  nhe răng  với em gái:
“Em gái,  nước nóng ? Khát khô cả cổ .”
“Để em rót cho.”
Cố Tiểu Khê rót nước, liếc thấy áo khoác   Lục Kiến Sâm  ướt sũng.
“Hai    mà thành  thế ?” — cô vội bước tới.
Vân Vũ
Lục Kiến Sâm lùi  , giữ  cách:
“Người  lạnh lắm, em đừng  gần kẻo  ướt.”
Cố Tiểu Khê mím môi, xoay    bếp:
“Trên bếp  nước nóng, hai  rửa ráy .”
Cô   gì thêm. Anh  chủ động giữ  cách, cô cũng sẽ  cố tiếp cận.
Lục Kiến Sâm  bóng dáng cô, trong mắt thoáng qua chút bất đắc dĩ.
“Lần  cứ ăn  , đừng đợi bọn  nữa.”
Cố Tiểu Khê lườm  một cái, hừ nhẹ:
“Lần  nhất định  đợi !”
Ánh mắt cô lướt qua như một làn điện, khiến tim  khẽ run. Ý thức sinh tồn lập tức trỗi dậy,  vội vàng nhận :
“Là   , về trễ mà  báo . Sau  nếu quá sáu giờ mà   về, em cứ ăn cơm , đừng đợi  nữa.”