Cổ Đại Xuyên cũng gật đầu theo lời Lục Kiến Sâm:
“ đấy. Em gái, nó là đàn ông,  nhịn đói một bữa cũng  .  em thì  ,  ăn đúng giờ, giữ gìn sức khỏe mới .”
Nghe  trai  , Cố Tiểu Khê bật  khẽ, nhẹ giọng hỏi:
“Anh  ăn cơm   tắm nước nóng ?”
Không cần suy nghĩ, Cổ Đại Xuyên đáp ngay:
“Quần áo    ướt, ăn  .”
Cả ngày nay  gần như  ăn gì, giờ bụng đói đến mức cồn cào.
Cố Tiểu Khê   bếp, múc cơm đầy bát cho  trai, tiện tay mang  con gà   cô ủ ấm trong lò bánh mì.
Lục Kiến Sâm cũng tranh thủ tắm nước nóng thật nhanh, chẳng mấy chốc   xuống bên cạnh cô vợ nhỏ. Cơ thể   còn  lạnh, chỉ còn  ấm dịu dàng, vô thức  đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô:
“Hôm nay ở nhà em  gì ?”
Cố Tiểu Khê còn  kịp trả lời, Cổ Đại Xuyên  vội vàng hỏi :
“Em gái, em   ngoài mua cá ? Trời thì lạnh, tuyết  dày, em  ăn thì cứ bảo ,   mua cho.”
Cố Tiểu Khê  bất đắc dĩ:
“Không  em mua , là Lục Kiến Lâm mang tới.”
“Là nó mang tới?” Cổ Đại Xuyên  ăn  ngạc nhiên. “Tuyết rơi to thế , nó tới đây  gì?”
“Viện trưởng Trần bảo bệnh viện quân y thiếu , nên điều nó qua đây ở một thời gian.”
“Vậy thì . À mà—món cá chua cay  ngon thật!” Cổ Đại Xuyên  ăn  xuýt xoa.
Vân Vũ
“Ngon thì  ăn nhiều .” Cô mỉm .
Lục Kiến Sâm thấy vợ cứ mải  chuyện với  trai, chẳng thèm để ý gì đến , bèn lặng lẽ gắp một miếng cá bỏ  bát của cô — hi vọng thu hút  chút chú ý.
Cố Tiểu Khê chỉ liếc  một cái,  đó  sang gắp một chiếc đùi gà bỏ  bát của  trai.
Cổ Đại Xuyên lập tức  tươi như hoa, vui  mặt — em gái vẫn thương  nhất mà!
Còn Lục Kiến Sâm thì… nụ  của  trai vợ lúc ,  mà chướng mắt đến thế!
Cơm tối no nê, Cổ Đại Xuyên ăn liền ba bát mới  lên. Sợ ăn hết lương thực của em gái,  thầm nghĩ hôm  sẽ mang hết  tiền    đổi lấy lương thực, chở sang cho cô.
Lục Kiến Sâm cũng ăn  ít, nhưng điều khiến  bận tâm là vợ  ăn quá ít. Anh nhất định  nghĩ cách giúp cô tròn trịa,  da  thịt hơn mới !
Vì , khi thấy cô chuẩn   ngủ,  liền pha một ly sữa bột ấm, đưa cho cô uống.
Cố Tiểu Khê uống xong, đặt cốc  tay , thuận miệng :
“Lục Kiến Lâm bảo Lục Kiến Nghiệp  về Kinh Đô , nhưng Tất Văn Nguyệt thì  .”
Lục Kiến Sâm khẽ nhíu mày, nắm tay cô, giọng trầm :
“Lục Kiến Nghiệp về , cô  sớm muộn cũng  rời  thôi.”
“Thật ?” Cố Tiểu Khê  nghi hoặc.
“Ừ.” Anh gật đầu. “Nhà họ Tất cũng  giữ thể diện.”
Cô chẳng hiểu rõ mấy chuyện , cũng  hỏi sâu thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-115.html.]
Lục Kiến Sâm ôm cô  lòng, khẽ hôn lên môi cô:
“Muốn xem thứ chúng  mang về ?”
Cố Tiểu Khê lập tức tò mò gật đầu.
Khi  mở những bao tải và túi đan bằng sợi , cô tròn mắt ngạc nhiên.
Bên trong  là thịt — ít nhất năm sáu chục cân thịt lợn  xẻ sẵn. Ngoài  còn  ba con gà rừng, năm con thỏ rừng, một con vịt trời và một túi hạt óc chó.
Cố Tiểu Khê kinh ngạc:
“Không  hai    nhiệm vụ ? Nhìn thế  giống  săn quá!”
“Là nhiệm vụ thật mà,” Lục Kiến Sâm  nhẹ. “Chỉ là  đường tiện tay săn  một ít. Thịt lợn rừng cũng  chia bớt .”
Cô khẽ giật khóe miệng.
Cái  mà gọi là tiện tay …? Rõ ràng là  chuẩn  hẳn hoi!
Lục Kiến Sâm  đống thịt, dịu giọng hỏi:
“Làm gì với chỗ thịt  đây?”
Cố Tiểu Khê kiểm tra một lượt, thấy   lòng lợn nên   lạp xưởng , liền đáp:
“Hun khói thành thịt xông khói . Bảo quản  lâu. Chân giò thì để mai hầm.”
“Được.” Anh lập tức bắt tay  xử lý thịt.
Cố Tiểu Khê cũng xách theo một con gà rừng định giúp một tay, nhưng   ngăn :
“Đừng để bẩn , để   là . Em  ngủ  .”
Cô hếch cằm: “Hai   nhanh lên một chút. Em một   ngủ  .”
Nói xong câu đó, cô  hối hận vì như thể tự “chui đầu  rọ”.  Lục Kiến Sâm thì mỉm , khóe môi càng lúc càng nhếch cao.
Anh  cản nữa, để mặc cô tham gia.
Chỉ trong chốc lát, Cố Tiểu Khê  đổ nước sôi  chậu, vặt sạch lông ba con gà rừng. Lục Kiến Sâm còn  kịp phản ứng, cô  rút d.a.o , lột nguyên một tấm da thỏ  mỹ.
Anh khẽ ho một tiếng. Vợ … đúng là lợi hại!
Lột xong năm tấm da thỏ, cô  xử lý con vịt, xong xuôi thì rửa tay,  bên cạnh  đan áo len  ngắm   việc.
Khung cảnh  khiến trái tim  đàn ông ấm áp lạ thường. Cô gái nhỏ của  — chăm chỉ, đảm đang, dịu dàng — đang đan áo cho chính .
Lúc Lục Kiến Sâm  tất công việc, cô cũng phát hiện chiếc áo len trong tay  gần như  xong. Động tác của cô nhanh đến mức khiến bản  ngạc nhiên — dường như cô  lĩnh hội  “Kỹ năng Đan Len Bậc Thầy”, đan nhanh đến độ… nhắm mắt cũng  thể đan.
Khi Lục Kiến Sâm bê chậu than  phòng, cô cũng theo . Anh chuẩn  ngủ thì thấy cô vẫn   giường đan áo,  nhịn  mà giật chiếc áo khỏi tay cô:
“Ban đêm đan áo hại mắt, để mai  tiếp.”
“Không , chỉ còn một chút xíu nữa thôi.” Cố Tiểu Khê giành  áo.
“Nếu còn nhiều thì em  ngủ .  bây giờ sắp xong , em  nỡ bỏ giữa chừng.”