Cố Tiểu Khê đang xào dở nồi cà tím om thịt bằm,    thì  ngẩn . Lúc thấy  chủ động xắn tay  bếp, thái rau rửa chảo, cô ngoan ngoãn lui sang một bên, lòng khẽ dâng lên cảm giác ấm áp khó tả.
Lục Kiến Sâm thấy nước nóng  sôi, bèn xách thùng tắm  phòng, đổ đầy bồn, nhóm thêm than cho lửa hồng lên,    gọi:
“Vào tắm , nước  đủ !”
“Dạ!” — Cố Tiểu Khê đáp , chạy  phòng tắm.
Anh giúp cô lấy sẵn bộ quần áo sạch, đặt gọn bên giường  khẽ khép cửa.
Cố Tiểu Khê vốn sợ lạnh,  tắm  khẽ niệm thuật tụ nhiệt, khiến căn phòng ngập  ấm. Nước nóng bốc , mờ ảo như sương sớm. Cô  gội đầu  khẽ hát, giọng trong veo vang lên giữa  gian nhỏ bé.
  kịp gội xong, gió ngoài  bỗng nổi lên dữ dội. Cửa sổ  thổi “rầm” mấy cái, như  ai đang đập . Tiếng “cộp cộp” vang vọng giữa đêm tuyết khiến cô giật , co  , tim đập nhanh.
Cô vội vàng gội nốt,  dùng thuật  khô hong mái tóc. Tóc khô, cô tiện tay rút một cây trâm bạc cài lên, bước  khỏi bồn tắm, lấy khăn lau khô .
Vân Vũ
Bỗng nhiên — “tạch” một tiếng.
Đèn vụt tắt.
Căn phòng chìm trong bóng tối đặc quánh. Ngoài trời tuyết phủ dày, trời sớm tối om, nên chỉ trong nháy mắt,  gian như  nuốt chửng.
Cố Tiểu Khê  bực, lẩm bẩm:
“Lại mất điện nữa …”
Cô lau vội , quấn chăn,  leo lên giường.
Chưa đầy một phút , cửa phòng khẽ mở. Ánh nến hắt , chiếu lên gương mặt trầm tĩnh của Lục Kiến Sâm.
Anh bước đến, đặt cây nến lên bàn, ánh lửa vàng run rẩy phản chiếu trong đôi mắt .
“Mất điện . Em    ở đây với em ?” — giọng  khàn khàn, dịu dàng mà trầm thấp.
“Ừm…” — Cố Tiểu Khê nhỏ giọng đáp, ngón tay khẽ nắm lấy mép chăn. Cô vốn cũng sợ bóng tối, bèn với tay lấy quần áo bên cạnh giường.
 trong khoảnh khắc cánh tay trắng muốt  thò  từ trong chăn, ánh nến hắt lên làn da mềm mại như tuyết, xương quai xanh mảnh khảnh ẩn hiện.
Ánh mắt Lục Kiến Sâm khựng .
Hơi thở  khẽ rối, lòng n.g.ự.c căng lên từng nhịp. Anh lập tức nhận  —  tấm chăn , cô vợ nhỏ chẳng mặc gì cả.
Anh hít sâu, cố kìm cơn rung động dâng trào. Sau cùng,  vẫn giữ giọng điềm tĩnh, khẽ đưa quần áo cho cô:
“...Mặc  , kẻo lạnh.”
Khi Cố Tiểu Khê xoay , để lộ tấm lưng trơn mịn  ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, Lục Kiến Sâm bỗng cảm thấy m.á.u trong   như sôi lên. Ánh mắt  khẽ tối , tim đập rộn ràng một cách mất kiểm soát. Ban đầu,  chỉ định gọi cô  ăn cơm, nhưng khi  thấy dáng  mảnh mai ,  thấy làn da trắng ngần mờ ảo trong ánh sáng chập chờn...  lý trí của  đều tan biến.
Anh  nhịn  nữa. Chỉ trong một giây, bàn tay rắn chắc  kéo mạnh, ôm trọn cô  lòng.
“Lục Kiến Sâm! Anh—”
Cố Tiểu Khê còn  kịp phản ứng, môi    chiếm lấy.
Ban đầu nụ hôn chỉ là thoáng qua, như một cơn gió nhẹ chạm  làn da, nhưng dần dần,  thở  trở nên nặng nề, hôn càng lúc càng sâu, càng  nỡ buông.
Cô gái nhỏ trong lòng theo phản xạ đẩy  , đôi má đỏ bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-119.html.]
“Em đói ...”
Giọng cô mềm mại, mang chút  nũng.
“Anh cũng đói.” – Anh khẽ khàn giọng, trầm thấp mà mang theo nụ  tà. – “ đói em hơn.”
Cố Tiểu Khê trừng mắt liếc  một cái, định mở miệng phản bác thì môi    chặn .
“Đừng nhúc nhích,”  thấp giọng dỗ dành, “ngoan, để  hôn một cái   ăn.”
“Anh mà hôn một cái là...  dừng  !” – Cô nhỏ giọng kháng nghị, nhưng giọng  yếu ớt hơn cả làn gió.
Sợ  hôn mãi  dừng, cô đành chủ động nhón chân, khẽ hôn  một cái thật nhanh.  nụ hôn vụng về, lướt nhẹ như chuồn chuồn   chẳng đủ khiến Lục Kiến Sâm hài lòng.
Anh khẽ , bàn tay vuốt nhẹ từ eo cô lên lưng, kéo cô sát   hơn, cảm nhận rõ ràng từng  thở, từng nhịp tim hòa lẫn .
“Cho  hôn nhé?” – Giọng  khàn đục, ấm áp như mật ong chảy tràn đầu lưỡi.
“Chỉ một chút thôi.” – Cố Tiểu Khê cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.
 “một chút” trong từ điển của Lục Kiến Sâm chẳng bao giờ tồn tại.
Anh cúi xuống, nụ hôn cuồng nhiệt như  nuốt lấy cả  thở của cô. Đôi môi  di chuyển, dịu dàng   nóng bỏng, từ môi, đến gò má,  xuống cổ, từng nơi  chạm đến đều khiến cô run rẩy. Cố Tiểu Khê thở hổn hển, đôi tay nhỏ khẽ đ.ấ.m  n.g.ự.c :
“Anh...   chỉ một chút thôi mà!”
Lục Kiến Sâm  khẽ, giọng trầm ấm:
“Ừ, chỉ một chút... nhưng   hôn xong.”
Ngọn nến chập chờn trong căn phòng tối, ánh sáng mơ hồ chiếu lên hai bóng hình quấn lấy . Ngoài , tuyết vẫn rơi, nhưng trong căn phòng nhỏ,  ấm đang dâng tràn.
—
Mất điện kéo dài đến tận khuya. Khi cả hai cuối cùng cũng chịu “buông tha” cho , Cố Tiểu Khê  mệt đến mức   nhúc nhích. Lục Kiến Sâm bật nến, dọn cơm, còn cô thì  bên cạnh, má vẫn đỏ ửng,  ngại  đói.
Bữa tối  ánh nến – giản dị mà lãng mạn đến lạ.
Anh gắp cho cô từng miếng, ánh mắt dịu dàng:
“Ăn nhiều một chút, em gầy  .”
Cô  ăn  liếc , khẽ :
“Còn   tại ai đó hôn mãi  cho ăn ?”
Anh bật , đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc rơi  trán cô, trong mắt chỉ còn  một  duy nhất — Cố Tiểu Khê.
Ăn xong,  dọn bàn,  kéo cô  lòng, định ôm ngủ sớm.  đúng lúc , bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
“Phó đoàn Lục! Có nhiệm vụ khẩn cấp!”