Không khí ấm áp trong phòng tan biến chỉ trong nháy mắt. Lục Kiến Sâm nhíu mày, khẽ thở dài,    hôn nhẹ lên trán cô gái trong lòng:
“Anh  . Em ngủ ngoan nhé, một    nghịch linh tinh .”
Cố Tiểu Khê siết c.h.ặ.t t.a.y , trong giọng mang theo lo lắng:
“Anh  cẩn thận đấy. Ngoài  tuyết lớn lắm!”
“Anh .” – Anh khẽ ,   kiềm , cúi xuống hôn cô thêm một  nữa, nụ hôn sâu đến mức như  khắc  ký ức. – “Chờ  về.”
Anh rời  giữa đêm tuyết trắng, để  căn phòng trống vắng.
Cố Tiểu Khê  mãi  ngủ . Bên ngoài gió rít qua khe cửa, tiếng tuyết rơi lộp bộp như nhịp tim cô, dồn dập và bất an.
Anh   mà cô  thấy nhớ.
Ở bên , Lục Kiến Sâm  trong xe quân dụng, gió tuyết mịt mù phủ kín cửa kính. Ánh đèn đường nhạt nhòa soi lên gương mặt nghiêm nghị, nhưng khóe môi  vẫn thấp thoáng nụ . Trong đầu , chỉ  hình ảnh của cô gái nhỏ đang  trong căn phòng tối, chờ  về.
“Chắc cô  vẫn  ngủ ...” –  khẽ , giọng trầm ấm như gió xuân.
Bên ngoài lạnh giá, nhưng trái tim   nóng hổi.
Anh  trở về nhanh thôi.
—
Sáng hôm .
Cố Tiểu Khê  mở mắt, hệ thống trong đầu vang lên một tiếng “ting!” — cộng thêm 50 điểm công đức.
Cô dụi mắt mấy , cứ ngỡ   nhầm, nhưng vẫn là con  .
“Ủa…   gì mà  công đức  nhỉ?”
Mang theo thắc mắc, cô bước  ngoài,  mở cửa liền  những bông tuyết to như lông ngỗng đập  mặt.
Trời đất trắng xóa.
Tuyết rơi dày đặc, gió quất lạnh buốt, tầm  gần như  che kín. Cô vội vàng đóng cửa ,   bếp, thử bật đèn — vẫn   điện.
“Xem  vẫn mất điện...” – cô lẩm bẩm,  nhóm lửa, đun nước.
Vân Vũ
Trong căn bếp nhỏ,  nước bốc lên nghi ngút, mang theo hương ấm áp của khói củi. Sau khi rửa mặt, cô nấu một nồi cháo nóng,  lấy bột  nhào, bắt đầu gói bánh bao.
Trong nhà còn thịt, cô  một lượt — 40 cái bánh bao nhân thịt thuần, 40 cái nhân bắp cải chua cay.
Bánh chín, hương thơm lan tỏa khắp bếp. Cô nếm thử một cái,  ăn  hít hà:
“Ngon ghê! Ấm cả .”
Ăn xong, cô cẩn thận xếp  bộ  bánh còn , đem đông lạnh trong tủ trưng bày.
 cô  dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-120.html.]
Cô  lấy bột, băm thịt, gói tiếp 200 cái sủi cảo – một nửa nhân thịt gà, một nửa nhân bắp cải thịt heo.
Bếp lúc  đầy  ấm, tiếng búa băm thịt xen lẫn tiếng gió tuyết ngoài cửa.
Cô ngẩng đầu   ngoài, chỉ thấy trời vẫn trắng xóa.
“Không  giờ   đang ở ...” – giọng cô nhỏ , ánh mắt khẽ buồn.
Không thể  ngoài, điện vẫn mất, cô đành tiếp tục nấu nướng để g.i.ế.c thời gian. Trong góc còn một rổ khoai lang, cô nghĩ một lát  mỉm .
“Thôi thì  ít bánh khoai lang, lúc  về  cái nóng mà ăn.”
Chỗ lạc hôm  Lục Kiến Lâm bóc, Cố Tiểu Khê chia  hai phần: một nửa cô trộn ngũ vị hương, nửa còn  tẩm muối tiêu rang giòn. Mùi thơm của lạc hòa với  nóng trong bếp khiến cả căn nhà ấm áp lạ thường. Mấy con thỏ rừng, gà rừng, vịt rừng mà hai  em họ bắt  mấy hôm , cô cũng đem  sơ chế, mổ,  sạch,  treo lên hong cho ráo nước. Mọi việc đều gọn gàng,   đấy.
Cô bận rộn trong bếp suốt nửa ngày trời, nhưng tuyết ngoài cửa sổ vẫn rơi trắng xóa, từng bông lả tả rơi  dứt, dường như cả bầu trời cũng  đông . Cô ăn qua loa một phần cơm rang trứng,   luộc thêm hai chục quả trứng, định để dành cho mấy hôm tuyết lớn khó  ngoài. Nồi đậu hũ kho lạp xưởng  sôi sùng sục, hương thơm tỏa khắp gian nhà. Cô  định nhồi mẻ đậu hũ chiên mới thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, tiếng gió tuyết  át bởi giọng hớt hải của Lý Quế Phân.
“Tiểu Khê! Tiểu Khê ơi!”
Cố Tiểu Khê giật , vội vàng dọn hết đồ ăn đang bày  bàn, sợ gió lùa   nguội. Cô chạy  mở cửa,  thấy gương mặt đầy lo lắng của Lý Quế Phân  lập tức hỏi:
“Chị Quế Phân,  chuyện gì ?”
Lý Quế Phân phủi lớp tuyết trắng đang bám đầy  mũ len và lông mi, giọng run run vì lạnh và sốt ruột:
“Chồng em tối qua vẫn  về  ? Chồng chị cũng thế. Mới   trong khu bảo, bên doanh đội  nhiều   thương lắm. Nghe  tối qua khi  nhiệm vụ cứu trợ, xảy  t.a.i n.ạ.n trong bão tuyết… Em    cùng chị xem tình hình ?”
Cố Tiểu Khê  mà tim nhói một cái. Cô  nghĩ ngợi gì, lập tức đáp:
“Đi!”
Cô   chạy  trong nhà, nhanh chóng khoác lên  chiếc áo lông dày chạm gót, đội mũ, đeo găng tay,  cầm theo túi t.h.u.ố.c sơ cứu. Trước khi  khỏi cửa, cô khóa chặt cửa nhà, hít sâu một ,  cùng Lý Quế Phân lao  ngoài giữa trời tuyết trắng.
Vừa chạy đến cổng viện, Cố Tiểu Khê dừng  chốc lát,  tuyết dày ngập đến mắt cá chân, liền   lấy ván trượt tuyết.
“Chị Quế Phân, tuyết dày thế , chị đừng ! Nhà còn con nhỏ, chị ở nhà trông con . Để em  xem,  tin gì em sẽ   báo chị ngay!”
Lý Quế Phân còn  kịp đáp, Cố Tiểu Khê  chống gậy trượt tuyết, cúi  lao vút  giữa trời tuyết trắng. Dáng cô nhỏ nhắn mà dứt khoát, chỉ một thoáng  khuất trong màn sương mù lạnh buốt.
Lý Quế Phân  sững ở cổng,  theo bóng dáng cô mà thở dài:
“Sớm  thế thì hôm qua chị cũng học trượt tuyết …”
Nghĩ , chị  lo  ghen tị. Hôm qua thấy Tiểu Khê dạy đám nhỏ chơi, còn   vui vẻ, chị nào ngờ kỹ năng  hôm nay  thành cứu tinh.
Cố Tiểu Khê trượt  nhanh như gió. Tuyết rơi dày nhưng cô điều khiển ván trượt  khéo, chỉ mất chừng ba, bốn phút  đến cổng doanh trại. Từ xa, cô  thấy khu phòng y tế chật kín , đèn sáng loáng, khói t.h.u.ố.c và   quện  , hỗn loạn vô cùng.