Cố Tiểu Khê chớp mắt mấy cái, cảm thấy  giấu cũng vô ích, liền đưa tay chỉ  phía  trực thăng:
“Ngay... ngay ở ghế  đó.”
Rồi cô nắm lấy sợi dây chuyền đeo  cổ, nơi treo miếng ngọc tím trong suốt,  tiếp:
“Là do nó. Tự nhiên nóng ran lên, em toát mồ hôi như tắm thật, khó chịu kinh khủng. Nên em  rửa ,  quần áo luôn.”
Tim Lục Kiến Sâm khẽ siết .
Vân Vũ
Thì  “tắm” mà cô ... là vì thứ . Anh vốn tưởng cô chỉ  ví von vì mồ hôi đổ nhiều, nào ngờ  là thật.
Ánh mắt  rơi xuống miếng ngọc tím lấp lánh  cổ cô. Dưới ánh đèn vàng, mặt ngọc như ẩn như hiện một tia sáng nhàn nhạt, mang theo cảm giác bất thường khó tả.
Lục Kiến Sâm đưa tay, nhẹ nhàng nhét miếng ngọc  trong áo cô, giọng thấp trầm:
“Em  thấy chỗ nào khó chịu ?”
Cố Tiểu Khê lắc đầu:
“Không . Lúc đầu thì mệt lắm, nhưng  đó  thấy  nhẹ hẳn .”
Anh khẽ thở  một , bàn tay vẫn siết chặt lấy tay cô, cảm giác như chỉ cần buông  là cô sẽ tan biến.
Trong lòng , sự lo lắng càng lúc càng dày.
Miếng ngọc   hề đơn giản.
Cũng chính vì ... việc tìm  nửa mảnh còn  càng  gấp rút hơn.
Nếu hôm nay chỉ là cơn nóng nhẹ, thì ngày mai... liệu  thể là thứ gì nguy hiểm hơn ?
Cố Tiểu Khê thấy  cau mày, ánh mắt lộ rõ nỗi lo, liền định  thêm vài lời để  yên tâm.
  mở miệng, cổ họng cô  tắc nghẹn —  phát  nổi một âm thanh nào!
Sắc mặt cô tái nhợt trong khoảnh khắc.
“Tiểu Khê?” Lục Kiến Sâm lập tức siết chặt vai cô, giọng  biến đổi, đầy căng thẳng.
Cố Tiểu Khê  thể trả lời. Cổ họng như  ai đó bóp nghẹt. Cô chỉ cảm thấy trong cơ thể đang dâng lên một luồng điện kỳ lạ — nhói buốt, nóng rát,    mềm nhũn.
Trong khoảnh khắc, cô ngã sụp  lòng .
“Tiểu Khê!”
Lục Kiến Sâm siết chặt cô trong tay, giọng  pha lẫn hoảng hốt và tuyệt vọng.
Ngay lúc , trong đầu Cố Tiểu Khê vang lên âm thanh lạnh lùng, vô cảm của hệ thống:
【Cảnh báo khẩn cấp!】
Hệ thống Không Gian Đồng Hành: Chủ nhân tạm thời của  gian mang ác niệm cực lớn đối với ký chủ!
Lôi Bạo Thuật tự động kích hoạt — Tranh Đoạt Lãnh Địa bắt đầu!
Ngay  đó là tiếng sét nổ đùng đoàng vang vọng trong đầu. Cả thế giới quanh cô như nổ tung, chỉ còn khuôn mặt Lục Kiến Sâm hằn trong tầm mắt, mờ nhòe giữa làn sấm chớp.
Cô thấy  đang  gì đó, nhưng  chẳng   — chỉ  những tiếng rền rĩ dữ dội vọng từ trong óc .
Năm phút trôi qua dài như cả thế kỷ. Rồi đột ngột,  âm thanh lặng .
Một dòng thông báo mới hiện lên trong đầu cô — giọng hệ thống lạnh tanh:
“Tranh Đoạt Lãnh Địa thành công.
Đã chiếm thêm mười mét vuông lãnh địa.”
Cố Tiểu Khê ngẩn ngơ:
“Cái gì…? Sao  là thành công?”
Chủ nhân tạm thời của  gian mang ác niệm cực lớn — đáng  cô  chịu thương tổn, nhưng kết quả  là chiếm thêm lãnh địa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-144.html.]
Ngay lúc cô còn  hiểu nổi, giọng  hệ thống  vang lên,   xen chút run rẩy như đang giải thích:
“Chủ nhân chân chính của  gian  chấp niệm mạnh mẽ trong việc thu hồi quyền sở hữu.
Chấp niệm  gây oán niệm lên chủ nhân tạm thời, kích hoạt Lôi Bạo Thuật.
Tuy nhiên, do ác niệm phản ngược , ký chủ  đoạt  phần lãnh địa tương ứng.”
“Ký chủ thấy  khỏe chỉ là do thể chất yếu. Không  gì đáng lo.”
Cố Tiểu Khê nhíu mày —   cô  đồng ý với cái kết luận “thể chất yếu” vớ vẩn đó.
Lần  cô cũng từng tranh đoạt lãnh địa, lúc đó yếu hơn bây giờ nhiều, nhưng nào  chuyện  điện giật đến ngất thế ?
“Lần ,  cách giữa chủ nhân tạm thời và ký chủ quá xa.
Lần , hai bên quá gần .
Do đó, phản ứng phụ mạnh hơn.”
Cô vẫn còn định hỏi thêm, thì bất ngờ — một nụ hôn ấm áp phủ lên môi cô.
Nụ hôn  mạnh bạo, chỉ là chạm khẽ, run rẩy và đầy tuyệt vọng.
Mí mắt khẽ rung, Cố Tiểu Khê mở mắt , bắt gặp ánh  của Lục Kiến Sâm.
Trong đôi mắt sâu thẳm , là cả biển lo âu cùng đau lòng  che giấu.
“Tiểu Khê...” — giọng  khàn đặc, run run — “Em thấy khá hơn ?”
Cố Tiểu Khê  tự trách  vì phút mất tập trung  , vội gật đầu:
“Em   . Chỉ là thể chất em  kém một chút thôi. Sau  nếu rèn luyện  hơn, chắc chắn sẽ  như  nữa.”
Có những chuyện cô  thể  thẳng, chỉ  thể vòng vo như thế.
Lục Kiến Sâm im lặng  cô, bàn tay to nhẹ xoa lên đỉnh đầu,  tiếp tục truy hỏi.
 ánh mắt  thoáng trầm xuống.
Lúc nãy, khi cơ thể cô đột nhiên mất sức, khuôn mặt trắng bệch,    thấy miếng ngọc tím  cổ cô phát sáng — thứ ánh sáng tím chói lòa, tựa sấm chớp giữa đêm đen.
Thậm chí,  còn cảm nhận  luồng điện yếu chạy dọc đầu ngón tay khi vô tình chạm  cô.
Đó chắc chắn là do miếng ngọc song sinh mà    thất lạc.
Trong thoáng chốc,   nghĩ  nên bảo cô tháo  … nhưng ngay lập tức, lời ông ngoại từng dặn vang lên trong đầu:
“Một khi cô gái mà con thật lòng xác định tình cảm  đeo linh ngọc, thì tuyệt đối   tháo xuống. Linh ngọc nhận chủ, nếu một trong hai miếng  mất mà bên   mang theo, đôi ngọc  sẽ mất linh  .”
Nghĩ đến đó, ánh mắt Lục Kiến Sâm càng thêm kiên định. Anh nhất định  tìm  miếng ngọc còn .
 lúc , bên  trực thăng vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn.
Từ  cao  xuống,   đang chạy tán loạn, ánh đèn chiếu lấp loáng  nền tuyết.
Lục Kiến Sâm lập tức siết chặt súng, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao:
“Em  thể sẵn sàng cất cánh  mười phút ?”
Cố Tiểu Khê nhanh chóng chỉnh  tư thế, gật đầu dứt khoát:
“Được, em  .”
“Đợi  vài phút.”
Nói xong,  nhảy khỏi trực thăng, động tác dứt khoát như tia sét.
Cố Tiểu Khê lập tức nắm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay — chính là khẩu s.ú.n.g   đưa cho cô  đó.