Thập Niên 70: Trọng Sinh Được Quan Quân Mạnh Nhất Sủng Thê Như Mạng - Chương 151

Cập nhật lúc: 2025-10-21 12:17:46
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Kiến Sâm khẽ gật đầu. " . Chỉ là, vẫn bắt."

Anh cho cô cũng là để cô đề cao cảnh giác.

Nghe đến đây, trong đầu Cổ Tiểu Khê bỗng lóe lên một hình ảnh.

Cô lập tức kéo cổ áo xuống, hạ giọng : "Lưu Mỹ Hoa một trai tên Lưu Hiệu Hữu, sống ở Thành phố Hồng. Nếu kẻ đỏ trốn thoát, thể sẽ tìm đến ?"

Lục Kiến Sâm sừng , ánh mắt thoảng qua tia ngạc nhiên: "Em chắc chắn là Thành phố Hồng?"

Cố Tiểu Khê gật đầu quả quyết. "Chắc chắn! Trước đây, khi còn ở chỗ Lục Kiến Lâm, em từng đến Thành phố Hồng một để hóa giải ảnh hưởng của miếng ngọc bội..."

Cô tóm tắt chuyện bắt ở chợ đen và những lời oán trách mà cô vô tình .

Lục Kiến Sâm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.

Khi cô một đến Thành phố Hồng, hề , cũng chẳng ở bên cô.

Miếng ngọc bội còn , nhất định tìm về bằng !

bây giờ, còn một việc quan trọng hơn cần .

Sau khi dẫn cô đến nhà hàng quốc doanh dùng bữa tối, mới đưa cô về bệnh viện.

Trước khi , ôm cô trong góc cầu thang vắng vẻ, lưu luyến hôn thật lâu mới chịu buông .

"Anh đây! Vài ngày nữa sẽ đón em. Chăm sóc bản thật nhé!" Lục Kiến Sâm xoa đầu cô, giọng đầy tiếc nuối.

Cổ Tiểu Khê vòng tay ôm lấy e0 : "Anh cũng cẩn thận!"

"Ử!" Lục Kiến Sâm lai in lên môi cô một nụ hôn, mới rời .

Cổ Tiểu Khê vỗ vỗ hai má đang ứng đô của , điều chỉnh tâm trạng mới phòng bệnh.

Hai ngày tiếp theo, ban ngày Cổ Tiểu Khê đều theo ông cụ Tề học bắt mạch, châm cứu, đồng thời theo dõi tình trạng của Lục Kiển Nghiệp.

vẫn tỉnh .

Chiều hôm đó, cuối cùng cô nhịn mà hỏi:

"Ông ơi, vẫn tỉnh? Rõ ràng cơ thể hồi phục đến mức thể tỉnh mà."

Ông cụ Tề mim : "Cháu nghĩ xem, khi nào là do bản tỉnh ?"

Cổ Tiểu Khê sững . "Không tỉnh? Vì ?"

Ai giường bệnh mãi như một cái xác sống chứ?

Hơn nữa, bao nhiêu trong nhà đều lo lắng cho .

Ông bà nội lớn tuổi, mỗi ngày vẫn đến bệnh viện ít nhất một .

Ba chồng dù bận công việc, nhưng mỗi tối, bất kể muộn đến , cũng ghé qua bệnh viện một chút.

Mẹ chồng lên bao nhiêu . Cuối cùng, sự khuyên nhủ của cô, bà mới chịu trở , nhưng vẫn kiên trì đến bệnh viện ba một ngày: sáng, trưa, tối

Còn cô và ông cụ Tề thì gần như túc trực cả ngày trong bệnh viện.

Có lẽ, duy nhất đến thăm là Tất Văn Nguyệt

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-151.html.]

Chẳng lẽ, còn đang đợi Tất Văn Nguyệt đến thăm mới chịu tỉnh ?

Nghĩ đến đây, lòng cô khỏi khó chịu!

Ông cụ Tề biểu cảm của cô, bật : "Không nghĩ thông suốt đúng ? Người khi bệnh dễ suy nghĩ quần."

Cổ Tiểu Khê bĩu môi: "Cậu bệnh cũng suy nghĩ quẩn thôi!"

Ông cụ Tề ha hà: "Cô những khi mất hết hy vọng, cảm thấy sống chẳng còn ý nghĩa nữa thì tỉnh . Lúc đó, tiềm thức của họ cũng thực sự từ chối tỉnh dậy. Những lúc thể , mắng cho một trận."

Nghe . Cổ Tiểu Khê lập tức vui, "Cảm thấy sống chẳng ý nghĩa? Cậu ngốc ? Nếu c.h.ế.t , nhà họ Tất chẳng sẽ vui lắm ? Nếu là cháu, cháu tuyệt đối c.h.ế.t!

Cháu sẽ sống thật , sống thật hạnh phúc, khiến bọn họ tức c.h.ế.t!"

"Nếu cháu là , cháu ly hôn với phụ nữ từ lâu, đó tìm một hơn cô gấp tám trăm !"

Ông cụ Tề liếc đang giường, dường như chút phản ứng, liền gật đầu tán thành: "Có lý! Tiếp tục mắng !"

"Hả? giờ cháu mắng ? Cháu chỉ thấy nhà lo lắng như thế, còn trốn tránh, giả c.h.ế.t, chút quả đáng ! Châu ở bệnh viện mấy ngày nay cũng mệt lắm chứ bộ!"

lúc , ngón tay của Lục Kiến Nghiệp đột nhiên động đậy, mi mắt cũng giật giật

Vân Vũ

Ông cụ Tề bước tới xem xét, khẽ gật đầu: "Có vẻ sắp tỉnh ! Đi chuẩn chút cháo trắng hoặc canh gà cho ."

"Dạ!" Cố Tiểu Khê đáp một tiếng rời .

Lần là ông cụ Tề sắp tỉnh , chắc là sẽ tỉnh thật!

Trong phòng trưng bày sản phẩm mới của cô cháo trắng và canh gà, nên cô tiện thể mua thêm vài cân táo đỏ, dự định nấu cháo táo đó.

Khi cô , Lục Kiến Nghiệp tỉnh.

Chỉ là sắc mặt tái nhợt, vì phát hiện phần của thể cử động .

Cú sốc quá lớn khiến cả trông vô cùng chán nàn, khi thấy Cổ Tiểu Khê, há miệng nhưng mãi thốt nên lời.

Cổ Tiểu Khê đặt đổ xuống, thắc mắc hỏi: "Sao ?"

Ông cụ Tề bình thản: "Chỉ là chấp nhận việc chân cử động thôi, gì to tát ."

Cố Tiểu Khê sững sờ một chút, lập tức xuống chân Lục Kiến Nghiệp.

chỉ hai giây , cô liền đời mắt : "Chữa chứ?"

Ông cụ Tề hừ hừ hai tiếng: "Thể nên mới bảo cháu học châm cứu cho đàng hoàng! Ta dạy thêm ba ngày nữa, đó cháu châm cứu cho . Ông già về nhà ."

Cố Tiểu Khê thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì , chữa ."

Nói xong, cô lấy canh gà và cháo trắng , múc mỗi thứ một bát cho Lục Kiến Nghiệp.

Khi đưa canh gà cho , cô hỏi: "Không cần chị đút chứ?"

Tay chắc vẫn cử động nhỉ?

Lục Kiến Nghiệp thoảng lúng túng: "Em tự ăn ."

 

 

 

Loading...