Thập Niên 70: Trọng Sinh Được Quan Quân Mạnh Nhất Sủng Thê Như Mạng - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-10-21 12:17:47
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe , Cố Tiểu Khê lập tức đưa bát cho , đó lấy suất cơm tối còn đưa cho ông cụ Tê.

"Phần là cho ông ạ."

Ông cụ Tề khách sảo, mở hộp cơm ăn ngay.

Ăn xong, ông với Cổ Tiểu Khê: "Nhóc con, tối nay tới nữa, gặp một bạn cũ, chiều mai đến."

"Dạ, cần cháu đưa ông ?" Cố Tiểu Khê hôi.

Ông cụ Tề xua tay: "Kinh Đô còn rành hơn cháu, cháu ăn gì , đừng để bụng đói."

"Biết ạ." Cố Tiểu Khê đáp.

Sau khi ông cụ Tề rời , Cổ Tiểu Khê xuống một bên, lấy một miếng bánh gạo từ túi , ăn sách.

Suốt quá trình đó, cô Lục Kiến Nghiệp lấy một . Không gian trong phòng yên tĩnh nhưng hề gượng gạo.

Lục Kiến Nghiệp thình thoảng lên cô, nhiều lời , nhưng đến khi lên tiếng gì.

Bầu khi trầm lặng kéo dài hơn mười phút, ngay lúc lấy hết dũng khí định mở miệng, cửa phòng bệnh bỗng đẩy .

Người đầu tiên bước là Ngụy Minh Anh, bà vội và chạy đến ngay khi con trai tỉnh .

Ngay đó, ông cụ Lục và bà cụ Lục cũng đến, tiếp theo là các lãnh đạo từ Quân khu Kinh Đô đến thăm hỏi.

Chỉ trong chốc lát, phòng bệnh trở nên vô cùng náo nhiệt.

Cố Tiểu Khê nhường gian trong phòng cho những đến thăm, ngoài hành lang sách.

Cô vẫn đang cuốn sách mà ông cụ Tề đưa cho, bên trong còn cả ghi chép hành y của ông.

Toàn là những kinh nghiệm thực tế, nên cô chăm chú.

Sau khi nghiền ngẫm nhiều , cô cũng bắt đầu một suy nghĩ của riêng .

Cô tự hỏi liệu thể kết hợp Lửa Chữa Trị Màu Xanh lúc châm cứu để giúp khai thông kinh mạch ?

Đang suy nghĩ, cô bỗng thấy một tia lửa màu xanh nơi đầu ngón tay dần biến thành một cây kim nhỏ.

Nếu bỏ qua màu sắc, thì nó chẳng khác gì kim châm cứu cả!

Cô thử búng nhẹ kim lừa, phát hiện nó lập tức nhảy lên, như thể sức sống .

Chỉ là... nó quá mềm, thể dùng để châm cứu .

Xem ngày mai cô xin ông cụ Tề một bộ kim mới .

cũng thể tự thử nghiệm mà!

lúc , hai xách đồ dọc theo hành lang bệnh viện.

Nhìn thấy Cố Tiểu Khê, một trong họ bất ngờ lên tiếng: "Anh, ở kìa."

Nghe thấy giọng quen thuộc, cô ngẩng đầu lên .

Hóa là Hà Lâm và một đàn ông khác, khiến cô chút ngạc nhiên.

Đã lâu như mà vẫn thấy Tất Văn Nguyệt xuất hiện, thế mà Hà Lâm đến?

Khi hai họ đến gần, những trong phòng bệnh cũng lượt .

Ông cụ Lục tiễn nhóm trong quân đội xong mới sang cô nhóc Tiểu Khê đang cửa phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-152.html.]

ông còn kịp lên tiếng, Hà Lâm bước nhanh đến.

"Ông cụ Lục, bọn cháu đến thăm Kiến Nghiệp..."

Ông cụ Lục khẽ cau mày nhưng vẫn gật đầu: "Vào ."

Trước khi bước phòng bệnh, Hà Lâm đột nhiên đầu Cố Tiểu Khê.

Vừa , Cổ Tiểu Khê cũng đang .

Bốn mắt chạm , Hà Lâm lập tức thu hồi ảnh mắt, bước nhanh trong.

Khi thấy Lục Kiến Nghiệp giường bệnh, khóe mắt cô đô lên đúng lúc, tiến đến hỏi han ân cần.

khi phần của Lục Kiến Nghiệp mất cảm giác, cô lập tức sững sờ, thậm chí cũng ít hẳn.

Ngụy Minh Anh Hà Lâm quan hệ với Tất Văn Nguyệt, nên thái độ đối với cô cũng chẳng mấy thiện cảm.

"Người cô gặp . Nếu Tất Văn Nguyệt sai cô đến, thì ơn với cô , Kiến Nghiệp nông nỗi . Nếu cô ly hôn, ngày mai đến bệnh viện trực tiếp !"

Ảnh mắt Hà Lâm thoáng đao động, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được. sẽ với cô ."

Lục Kiển Nghiệp vì thương ở chân nên trông vô cùng suy sụp, cũng để tâm đến em nhà họ Hà.

Thế nên, hai họ chỉ ở phòng bệnh đến mười phút rời .

Vừa bước khỏi bệnh viện, nước mắt Hà Lâm bỗng nhiên tuôn rơi dữ dội.

Hà Hạo nhẹ nhàng vỗ vai cô : "Em tận mắt thấy đấy. Lục Kiển Nghiệp giờ trở thành một kẻ tàn phế, em còn chống sự sắp xếp của gia đình ?"

Vân Vũ

Hà Lâm nghẹn ngào : "Anh cũng mà, từ nhỏ em thích . Nếu vì Tất Văn Nguyệt, em sớm trở thành vợ ."

" em cũng thấy đấy, thậm chí còn thể bình thường nữa. Em định chăm sóc cả đời ? Nói thẳng , ngay cả cái đó cũng còn dùng , em quả phụ cả đời ?"

Hà Lâm im lặng.

Rất lâu , cô đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định : "Anh, em suy nghĩ kỹ . Em vẫn lấy . Anh giúp em ?"

Hà Hạo cô với vẻ mặt đầy thất vọng, như thể hận sắt thể rên thành thép: "Em nghĩ kỹ ? khi thương. Lục Kiến Nghiệp , xuất sắc, cũng đủ sĩ tỉnh. bây

giờ chỉ là một kẻ tàn phế, mà yêu cũng là em." một kẻ tàn phế. mà

Hà Lâm mắt đỏ hoe, dõi theo con phố xám xịt phía : " em cam tâm! Em chờ ngày lâu lắm !"

Tình cảm từ thuở bé, thể kết thúc như ?

Nhỡ , nhỡ Lục Kiến Nghiệp hồi phục thì ?

Vừa nãy, cô thoáng thấy Cổ Tiểu Khê đang sách y học, chứng tỏ nhà họ Lục cũng sẽ đốc hết sức để chữa trị đôi chân của Lục Kiển Nghiệp. Bọn họ chắc chắn sẽ để giường cả đời.

"Tuy em !"

Hà Hạo bất lực thở dài: "Anh chỉ thể giúp em cản bố khi họ tức giận đảnh em thôi."

Ai mà chẳng từng thích từ bé.

 

 

 

 

 

Loading...