Cố Tiểu Khê lười biếng nhún vai: “Không    mỗi  một nửa ? Cô lấy phần của cô !"
"Cô..."
Tất Văn Nguyệt  kịp  hết câu thì ông cụ Lục  trầm giọng cắt ngang.
Vân Vũ
“Tiểu Khê  đúng. Lấy phần của cô ! Lấy thừa một thứ thì  đ.á.n.h gãy tay cô đấy."
Tất Văn Nguyệt vẫn  sợ khuôn mặt nghiêm nghị của ông cụ Lục, cô nghiến răng  vội vàng bỏ .
Bà Tất cũng tức giận  thôi, lạnh mặt : “Các   thì cứ lấy hết !"
Tất Cường   hì hì, tiện tay lấy luôn thanh ngang và tay lái của chiếc xe đạp. Đống  đem bán sắt vụn cũng  mấy đồng đấy!
Sau khi nhà họ Tất rời , Cố Tiểu Khê chậm rãi nhặt hai bánh xe đạp lên
Bà cụ Lục giận đến đỏ cả mắt.
Cố Tiểu Khê mỉm  an ủi: “Những thứ  chỉ là vật ngoài  thôi. Chúng   nhà kiểm tra xem họ  lấy thêm thứ gì . Nếu lấy thứ  thuộc về họ, chúng  báo cảnh sát."
Bà cụ Lục  , cũng chẳng buồn tức giận nữa, lập tức   trong kiểm tra.
Ông cụ Lục thở dài: “Cái nhà   thằng nhóc Kiến Nghiệp  cho rối tung  mù, thật là phiền lòng."
Nói , ông cụ  Cố Tiểu Khê đầy hiền hậu: “Tiểu Khê, con và Tiểu Sâm nhất định  sống . Đời vợ chồng  thể nào tránh khỏi va chạm, nhưng quan trọng nhất là hai    thấu hiểu và dìu  mà ."
Cổ Tiểu Khê đặt đổ xuống,  mật khoác tay ông: “Ông yên tâm, con hiểu mà. Ông đừng buồn, con cháu  phúc của con cháu. Ông nhất định  giữ gìn sức khỏe.
Ông cụ Lục chững  một chút, cô bé   tỉnh ý, chỉ  cô nhận  ông  khỏe.
Cô đỡ ông trở  phòng khách  xuống, rót cho ông một ly   mới   ngoài, cẩm bánh xe đạp  trong.
Lúc , bà cụ Lục  xuống từ tầng .
“Phòng của thằng Kiến Nghiệp gần như  dọn sạch, ngay cả chăn gối cũng  chừa . Cũng may phòng của con và Tiểu Sâm   con khóa từ ."
Nói đến đây, bà cụ Lục thở dài nặng nề.
Cũng may hôm nay  để Kiến Nghiệp xuất viện về nhà, nếu  thấy cảnh  chắc tức c.h.ế.t mất.
“Thôi bỏ , cũ   thì mới chẳng đến. Để con  nấu cơm.” Cổ Tiểu Khê   bước  Bếp, chuẩn  bữa tối.
 khi  thấy tủ chén bát và tủ trữ thực phẩm trong Bếp cũng  khóa, cô chợt thấy  chồng  cũng đáng yêu thật!
Lúc cô định lấy ít thực phẩm từ phòng trưng bày đồ mới , bà cụ Lục cũng bước .
Bà  từ Bếp  khóa, bật  : “Chắc  con bận quá nên quên. Hay tối nay chúng   ngoài ăn nhé?"
Cố Tiểu Khê mỉm : “Không cần  ạ, ăn bánh bao là ! Con  bánh bao trong túi."
Nói , cô  phòng khách, mở túi lấy  sáu cái bánh bao.
“Con  hấp  một chút, chúng  ăn đơn giản thôi."
Thể là tối hôm đó, cả nhà họ ăn bánh bao nhân thịt.
Cổ Tiểu Khê ăn ít, chỉ một cái là no,  nhanh chóng chạy  ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-157.html.]
Bà cụ Lục còn  kịp hỏi cô  ,  thấy cô ôm cả đổng sắt vụn  nhà.
“Tiểu Khê, con  gì ?" Bà cụ Lục tò mò hỏi.
Vừa bận rộn, Cổ Tiểu Khê  đáp: “Làm một thứ  ho. Bà nội, bà đưa ông  phòng nghỉ ngơi ! Ông    khỏe lắm, nên  ngủ sớm.
Bà cụ Lục lập tức  sang  ông cụ Lục: “Ông  khỏe ? Sao   sớm cho  ?"
Ông cụ Lục : “Chính bà cũng đang bận lo lắng đây. Nghe lời Tiểu Khê , chúng  về phòng nghỉ ngơi."
Tuổi  cao , giữ gìn sức khỏe cũng là một cách giúp đỡ con cháu.
Bà cụ Lục thở dài, nhưng vẫn đưa ông cụ về phòng .
Cổ Tiểu Khê một  bận rộn trong phòng khách suốt một lúc lâu.
Khi cô dừng ,  mặt  xuất hiện một chiếc xe lăn đơn giản.
Hai bánh lớn phía , hai bánh nhỏ linh hoạt phía . Tay vịn  tạo  bằng cách sử dụng Thuật Thiêu Đốt, dùng lửa cam để nung chảy một phần kim loại,  đó áp dụng Thuật Định Hình để chế tạo.
Đệm  và tựa lưng   từ vải Oxford tìm  trong nhà, còn  cả bàn đạp chân.
Hoàn thành xong, cô tự  thử  lên xe lăn, sử dụng  hai phút.
Sau khi chắc chắn   vấn đề gì, cô mới thu dọn đồng dụng cụ lặt vặt của , quét dọn sạch sẽ sàn nhà.
Khi Lục Liên Thắng trở về,   cửa   thấy chiếc xe lăn đặt trong góc phòng khách
Lúc đầu ông  để ý lắm, nhưng đến sáng hôm ,  tỉnh dậy  thấy ông cụ   xe lăn xoay tới xoay lui như một đứa trẻ, lúc  ông mới  nhịn  hỏi: “Ba, cái  ba mua ở  ?"
Ông cụ Lục  tít mắt: “Không  mua , là Tiểu Khê  đấy. Con bé thức trắng một đêm trong phòng khách để  cái ."
Nói , ông kể  chuyện xảy  tối qua cho con trai .
Lục Liên Thắng  sững sờ, chiếc xe lăn  là Tiểu Khê tận dụng bánh xe đạp để  ?
Tay nghề cũng lợi hại quá !
Đang kinh ngạc, ông chợt nhớ đến điều gì đó.
Con bé  ngay cả trực thăng còn sửa ,  một cái xe lăn  là gì .
Vài giây , ông liền thấy bình thường trở .
Nhìn chiếc xe lăn, ông  với cha : “Ba, con tiện đường qua quân khu, để con mang xe lăn sang cho Kiến Nghiệp luôn, để con bé Tiểu Khê ngủ thêm chút nữa.”
Ông cụ Lục gật đầu: “Cũng , con  !"
Thê là, sáng sớm hôm đó, Lục Kiên Nghiệp nhận  món quà là một chiếc xe lăn.
Biết  chiếc xe  do chị dâu  dùng chiếc xe đạp của  để  suốt cả đêm, lòng  bỗng dưng  chút phức tạp.