Thập Niên 70: Trọng Sinh Được Quan Quân Mạnh Nhất Sủng Thê Như Mạng - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-10-21 16:56:59
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Cô khỏe nên ngủ , trưa nay ăn cơm cần cọi, cứ để cô ngủ đến khi tự tỉnh. Mấy ngày nữa sẽ về ."

Nói xong, kéo cổ áo cửa

Lục Kiến Lâm trong đầu chỉ còn đọng câu “ khỏe", vô thức ngẩng đầu lên lầu.

Lục Kiến Nghiệp thì nghĩ đến câu “ngủ ”, nhưng nét mặt của cả... rõ ràng là...

Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, ông cụ Lục và bà cụ Lục xách túi đồ ăn mua về đến nhà.

Thấy hai đứa cháu trai ngây đó, bà cụ Lục lập tức cất tiếng: “Hai đứa Bếp học nấu ăn ."

Lục Kiến Lâm ngở : “Bà nội, bắt bọn con học nấu ăn ạ?"

Bà cụ Lục hừ nhẹ: “Anh cả của mấy đứa , Tiểu Khê thích bánh ngọt, nhưng quá hứng thú với việc nấu nướng. Con bé thích nhất là ăn món cả các con nấu. Bà nghĩ , hai đứa các con chiều cao, ngoại hình, công việc đều tệ, tính cách cũng lạnh lùng như cả, mà tại vẫn gặp cô gái nào? Chính là nấu ăn đấy!”

Lục Kiến Lâm: "…"

Lục Kiến Nghiệp:

Có lý do kiểu nữa ?

Thế nhưng, sự thúc ép của bà nội, hai họ vẫn ngoan ngoãn Bếp.

Dĩ nhiên, một nấu, còn xe lăn nhặt rau.

đến khi Ngụy Minh Anh về nhà, thấy hai lóng ngóng vụng về trong Bếp, trông chướng mắt vô cùng, thế là bà lập tức đuổi họ ngoài.

Trên lầu, Cổ Tiểu Khê ngủ một lúc tỉnh .

Mặc dù Lục Kiến Sâm cô ngủ thêm một lát, nhưng cô vẫn nhớ rõ đang ở nhà họ Lục, ngủ cả buổi thế chút nào.

Cô xoa thắt lưng đau nhức, xuống giường chuẩn nước tắm ngâm trong bồn.

Sấy khô tóc, quần áo xong, cô dài giường.

Muốn ngủ tiếp quá, đây?

cô còn châm cứu cho Lục Kiến Nghiệp buổi chiều nữa!

Ngay lúc cô còn đang suy nghĩ, trong đầu bỗng hiện lên hai hàng chữ vàng.

Kỹ năng 1: Cường Hóa Thể Chất (cần tiêu hao 5 điểm công đức)

Kỹ năng 2: Cường Hóa Thể Lực (cần tiêu hao 5 điểm công đức)

Cổ Tiểu Khê sững sờ một chút, cuối cùng vẫn quyết định chọn nâng cấp cả hai.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô cảm nhận bộ sự mệt mỏi trong cơ thể đều biến mất.

Chỉ là, cô cũng chút thắc mắc.

Tại tăng thể chất và thể lực mà cô vẫn dễ mệt như ?

Vừa nghĩ tới đây, trong đầu cô lập tức xuất hiện một dòng thông báo: “Thể chất của ký chủ vốn yếu ớt từ nhỏ, hiện tại đang nâng cấp từ từ một cách ôn hòa, giúp giảm nguy cơ bệnh tật. Sau Sau khi cường hóa thể thể lực, khả năng chịu đựng của cơ thể ký chủ cũng cải thiện diện..."

“Bên cạnh đó, nếu chỉ định rõ ràng, việc tăng thể chất và thể lực sẽ ưu tiên gia tăng sức mạnh cho bạn đời của ký chủ."

Cổ Tiểu Khê ngẩn , hai nâng cấp đây, hưởng lợi chính là Lục Kiến Sâm ?

Nghĩ đến đây, cô nhịn mà thấm hỏi: “Vậy thể tăng thêm chút thể lực và thể chất cho nữa ?"

“Hãy tiến hành từng bước một!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-159.html.]

Sau câu trả lời ngắn gọn đó, cô hỏi thêm gì nữa cũng nhận phản hồi từ hệ thống đổi cũ lấy mới.

Suy nghĩ một lúc, cô quyết định xuống lầu một chút.

Dưới phòng khách, đang ăn cơm.

Thấy cô xuống, Ngụy Minh Anh lập tức vẫy tay: “Tiểu Khê, mau xuống ăn cơm ."

Nói xong, bà còn tự tay múc một bát cơm cho cô.

Cổ Tiểu Khê vội vàng kéo ghế xuống bàn.

Lục Kiến Nghiệp thoáng dùng động tác ăn cơm, ngước mắt lên, vặn thấy đôi môi sưng đỏ của cô cùng dấu vết nhàn nhạt chiếc cổ trắng muốt.

Anh lập tức rời mắt, tiếp tục ăn cơm.

Lục Kiển Lâm chằm chằm cô, chỉ lặng lẽ dậy, múc cho cô một bát canh.

 

“Tiểu Khê, ăn nhiều rau ! Tối nay bà món ngon cho.” Bà cụ Lục tươi như hoa, trông như gặp chuyện vui gì đó.

“Vâng ạ. Mọi cũng ăn ạ.” Cố Tiểu Khê cảm thấy xuống muộn, nên lúc ăn khá im lặng.

Ăn xong, Cố Tiểu Khê định dọn bát đũa thì bà cụ Lục ngăn : “Tiểu Khê, xuống , để Kiến Nghiệp với Kiến Lâm dọn và rửa bát."

Cố Tiểu Khê ngập ngừng: “Liệu ạ? Một đang bệnh, một thì mới về.”

Bà cụ Lục nhướng mày: “Sao ồn? Bây giờ việc trong nhà để họ .”

Ông cụ Lục khẽ ho một tiếng: “Con trai thì việc nhiều một chút cũng c.h.ế.t . Bà cứ dạy dỗ tụi nó, ngoài dạo một vòng."

Bình thường mỗi vợ dạy cháu, ông đều can thiệp, cứ thế chắp tay lưng mà ngoài.

Cố Tiểu Khê về phía Kiến Nghiệp và Kiến Lâm, hai chắc gì khiến bà nội giận ?

“Chị dâu, để bọn em ! Chị nghỉ ngơi .” Kiến Lâm lên , nhanh chóng dọn bát đũa.

Kiến Nghiệp thì cầm lấy khăn lau, bắt đầu lau bàn.

Chuyện rửa bát với Kiến Lâm thì chẳng là gì to tát, cũng chẳng định để hai động tay.

Cố Tiểu Khê ở phòng khách, trò chuyện cùng bà nội và chồng.

Đợi đến khi Kiến Lâm rửa bát xong, ông cụ Tề cũng đến.

Ông nhiều, trực tiếp giao việc châm cứu cho Kiến Nghiệp cho Cố Tiểu Khê, còn thì bên cạnh quan sát.

Chỉ khi chắc chắn cô bé thật sự nắm vững kỹ thuật, dễ gì mắc , ông mới gật đầu hài lòng.

“Tiểu Khê , ngày mai ông đến nữa . Chân nó cứ châm cứu đúng giờ là , ít thì ba bốn ngày, nhiều thì bảy tám ngày cũng cần châm nữa.”

Cố Tiều Khê gật đầu: “Ngày mai đề cháu đưa ông ga tàu."

Ông cụ Tề xua tay: “Ta lớn như , còn cần cháu đưa gì. Ngày mai tự , đúng lúc ông bạn già cũng về Thành phố Thân, với ông ."

“Vậy cũng ạ.” Cố Tiểu Khê chút áy náy, nhưng cuối cùng cố chấp nữa.

Ông cụ Tề là do cô và Lục Kiến Sâm mời từ Kinh Đô đến, ban đầu cô nghĩ lúc về cũng nên tiễn ông một đoạn.

 

 

 

 

Vân Vũ

 

Loading...