Thanh niên hít sâu một , cô gái nhỏ  đúng là  hề  ý chiếm lợi chút nào.
Mà thật , một thùng len to thế  cũng đáng giá từng .
Sau khi hai  giao dịch xong, khoang tàu phía  nhanh chóng yên ắng trở .
Ngay cả nhân viên tàu chứng kiến  bộ cũng   gì thêm.
Dù  cô gái   giúp họ xử lý một mớ phiền toái!
Cố Tiểu Khê lấy từng cuộn len từ cái thùng nhuộm mực , nhét hết  túi của ,  lặng lẽ ném  kho đồ cũ trong Hệ thống Không Gian Đồng Hành.
Vì từ  tới giờ  tận dụng nhiều bảng màu của thẻ màu Vạn Vật Tùy Tâm, nên   rảnh rỗi, cô quyết định thử sức.
Cô  pha màu cho len thành đủ kiểu sắc tươi tắn như trắng, xanh lam, hồng, xanh lá, vàng, đỏ.
Vân Vũ
Vừa định lấy  một cuộn len đề đan áo g.i.ế.c thời gian, bên cạnh  vang lên tiếng la ó.
“Muốn c.h.ế.t ? Đồ già c.h.ế.t tiệt, cháu bà  dính mực lên áo mới của , bà  bồi thường áo cho ..."
Cố Tiểu Khê sừng , đứa trẻ  đúng là tai họa di động.
Chú trung niên  đối diện cô thở dài: “Có lúc    bụng quá,  vô tình nuôi dưỡng thêm thói  cho mấy đứa trẻ   điều. Cô   chẳng  vô tình giúp bà già đó , giờ bà   nghĩ  chẳng  gì sai.”
Cố Tiểu Khê chớp chớp mắt,  trả lời.
Lúc nãy cô   định giúp gì bà  với thằng nhóc đó, chẳng qua là  mua len thôi.
Vài phút , bà già mập mạp    về phía Cổ Tiểu Khê, vẻ mặt lo lắng: “Cô gái , cô xem, cô  thể mua  cái áo  bẩn  ? Dù  cô cũng định giặt đống len , giặt thêm cái áo nữa thì   ?”
Cố Tiểu Khê trợn mắt  bà,  thể tin nổi: “Bà nghĩ  mà    mua một cái áo  khác  mặc ?”
Bà tưởng cô là con ngốc dễ dụ chắc?
Ngay cả chú  đối diện cũng bật : “Bà ơi, bà nên dạy cháu  đàng hoàng, chứ đừng đổ trách nhiệm cho  khác. Người nên giặt áo là bà đó.”
Bà già cau mày, mặt đầy khó chịu: “Liên quan gì đến ông? Lắm chuyện!"
Nói xong   sang  Cố Tiểu Khê: “Cái áo đó là của cô gái , còn mới nguyên.”
Cố Tiểu Khê bật : “Mới thì liên quan gì đến ? Bà    nhà ,  mắc gì  giúp?"
“ cô  mới giúp   mà,   giúp thêm  nữa? Người   giúp  thì giúp cho trót..."
Bà     thấy  gì sai trong những lời   .
Trong toa tàu,  nhiều  bật  vì  chọc cho vui vẻ.
Cố Tiểu Khê cạn lời: "Nếu bà thật sự  như thế, thì cũng   là  thể giặt."
Bà lão đang vui vẻ, nhưng   Cổ Tiểu Khê  thêm một câu: "Giặt một cái áo một tệ. Trả tiền  thì  giặt giúp!    việc  công ."
Bà lão  , trừng mắt lườm cô một cái  xoay  bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-164.html.]
Giặt một cái áo một tệ,  thì chẳng thà bà tự giặt còn hơn.
Cố Tiểu Khê tưởng chuyện thế là xong .
Ai ngờ nửa tiếng , bên chỗ bà lão  vang lên tiếng cãi .
Nguyên nhân là tuy bà lão  giặt đồ thật, nhưng giặt  sạch. Thêm nữa, thằng cháu trai nghịch ngợm của bà  đồ một cốc nước, khiến quần áo và giày của  khác  ướt.
Chú  đối diện Cố Tiểu Khê thở dài  ngớt: "Xem  tối nay yên   nổi ."
Cố Tiểu Khê  tham gia bình luận, chỉ lấy một cái bánh trứng  ăn.
Mới ăn  một nửa, thằng nhóc nghịch  chẳng hiểu    thấy, kéo tay bà nội hét ầm lên: "Bà ơi, con  ăn bánh trứng! Bà mua bánh trứng cho con!"
Cố Tiểu Khê  nhướng mày, đang nhai chậm rãi liền đổi sang nhai ngấu nghiến.
Chờ đến khi thằng bé kéo bà lão  gần, thì cô  ăn sạch sẽ .
Bà lão sắc mặt khó coi,  chằm chằm  Cố Tiểu Khê: "Cô ăn bánh trứng ? Không  việc gì   ăn bánh trứng, cố tình  cháu  thèm đúng ?"
Cố Tiểu Khê cạn lời: "Bà còn quản   ăn gì ?   ăn đồ nhà bà ."
"Nhìn da dẻ trắng trẻo thế , chắc bình thường chỉ  ăn với lười thôi. Giữa đêm mà còn trốn một góc ăn,   .  cố tình dụ cháu  thì   !"
Bà lão ngang ngược  lý lẽ.
Cố Tiểu Khê bật  khẽ: "Bà , nếu nghèo đến mức   tiền thì đừng  toa giường . Có tiền thì  ăn ở toa căng-tin, đừng kiếm chuyện với .   rảnh mà chiều bà . Còn ồn ào nữa,  gọi cảnh sát tàu đến đuổi bà xuống xe đấy." 
Vừa dứt lời, chú đối diện cũng  nhịn  mà lên tiếng phụ họa: " đấy, cô gái nhỏ  ăn tối, ăn chút gì thì  chứ. Có ăn đồ nhà bà . Cháu bà  ăn thì đưa nó  toa căng-tin."
Người  cạnh cũng lạnh lùng : "Ra ngoài gặp ngay tổ hợp bà cháu  đúng là xui tận mạng. Không hiểu kiểu  nhà nào mới dạy   đứa trẻ mất dạy như thế."
Bà lão    mắng cháu  là "trẻ mất dạy", lập tức đổi hướng tấn công,  sang cãi lộn ầm ĩ với  bên cạnh.
Cổ Tiểu Khê nhíu mày, thế  là   hồi kết  ?
Bà lão  rõ ràng dựa  tuổi tác mà bắt nạt ,   khác lịch sự   chấp, nên mới cố tình gây chuyện ăn vạ.
Loại  như  chắc ngoài đời cũng chẳng tử tế gì.
Đang nghĩ  thì bà lão đột nhiên hét toáng lên: "Aaaa, Đại Bào! Đại Bảo! Đại Bào, con  thế ? Mau   cứu với! Có  muốή g.i.ế.c cháu !"
Cố Tiều Khê khựng  một chút,  lên  về phía đó, thì thấy thằng bé nghịch ngợm  ngã lăn  đất.
Cảnh tượng  khiến   xung quanh sợ đến tái mặt, cuộc tranh cãi lập tức dừng .
Bà lão gào  xé gan xé ruột, như thể cháu  c.h.ế.t  .
Cố Tiểu Khê nhíu mày, cuối cùng vẫn bước tới.