Bên ,  khi  ông chú đối diện  chằm chằm mấy , cuối cùng Cố Tiểu Khê cũng  nghỉ ngơi.
Sáng hôm , cô xuống xe sớm hơn dự định,  mua  vẻ  Thành phố Thân.
Lần , cô mua ghế cứng.
Vừa bước lên xe,  mắt cô bỗng hiện  một hàng chữ vàng lấp lánh:
Kỹ năng 1: Kỹ Năng Làm Mờ Sẹo (cần tiêu hao 1 điểm công đức)
Kỹ năng 2: Kỹ Năng Phục Hồi Sẹo (cần tiêu hao 2 điểm công đức)
Kỹ năng 3: Kỹ Năng Cấy Ghép Da Cấp Hoàn Mỹ (cần tiêu hao 10 điểm công đức)
Kỹ năng 4: Kỹ Năng Làm Sạch Làn Da Không Tì Vết (cần tiêu hao 50 điểm công đức)
Cố Tiểu Khê  xong thì đơ .
Những kỹ năng   xuất hiện sớm cũng chẳng muộn,  cứ đúng lúc cô đổi xe mới hiện , là   cô trị sẹo cho cháu gái ông cụ  chứ gì?
Đang nghĩ ngợi thì trong đầu cô bỗng vang lên một ý niệm: kỹ năng  mờ sẹo đơn giản như , cô nhất định  , nhưng  trị cho     thì còn  xem tâm trạng.
Cố Tiểu Khê bật , ngoan ngoãn học hết từng kỹ năng một.
Điều cô   là, ở  chuyến tàu cũ, cháu gái của ông cụ  đang   cô.
“Ông ơi, ông  xem con nhỏ đó xuống xe từ sớm, còn  đến Thanh Bắc  rời , chắc chắn là loại giỏi  dối. Nó trông cũng   lớn hơn con là bao,  mà  bác sĩ . Nó nhất định thấ  con chữa khỏi sẹo xong xinh hơn nó nên mới ganh tị..."
Cố Tiểu Khê giờ chẳng   gì cả. Lúc , cô đang  trong toa ghế cứng thì gặp một bà thím  nhiệt tình.
“Cô bé,  xe một  ? Nào nào,   chán lắm, ăn hạt dưa ?"
Vừa , bà thím  đưa cho Cố Tiểu Khê một nắm hạt dưa đỏ to đùng.
Cố Tiểu Khê từng ăn hạt dưa đỏ ở kiếp , còn khá thích nữa, nên liền nhận lấy.
Tuy , cô cũng tiện tay lôi  túi hạt dưa hướng dương  khác cho   chuyến tàu .
“Bà ơi,  đổi cho  ăn nhé!"
“Ha ha,  chứ.” Bà thím  sảng khoái,  ăn   quên chia hạt cho những   gần.
Mọi   bóc hạt dưa  tán chuyện đủ thứ  trời  đất.
Cố Tiều Khê cảm thấy, so với bà cụ  chuyến tàu , bà thím  dễ chịu hơn nhiều.
Nói chuyện một lúc, bà thím lấy  một cuộn len,  đan áo len  trò chuyện.
Cố Tiểu Khê chợt   ý, cũng lấy len  đan áo len.
Bà thím thấy cô cũng đang đan thì lập tức chia sẻ kinh nghiệm đan áo.
“Cháu dùng sợi trắng đan áo trắng thế  là  lắm, nhớ đan dài chút, đan trơn thì  nổi bật , nên đan thêm hoa văn..."
Cố Tiểu Khê gật đầu: “Cháu định đan để mặc luôn, cố gắng đan xong  khi xuống xe, nên cũng  tính  họa tiết cầu kỳ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-168.html.]
“Ha ha, thế  thi đua xem ai đan nhanh hơn nhé, bà đan cũng nhanh lắm đó.” Bà thím hào hứng .
Một chị  cạnh Cố Tiểu Khê   thì ngưỡng mộ  thôi: “ cũng  đan áo len lắm, nhưng   tem phiếu nên khó mua quá."
Cố Tiểu Khê thấy chị   vẻ  tính, liền hạ giọng : “ mua  khá nhiều đấy, chị cần thì  chia cho ít nhé!"
Chị  ngần : “Thật chứ?”
Cố Tiểu Khê  dậy, lấy chiếc ba lô  giá hành lý xuống, tiện tay rút  vài cuộn len.
“  nhiều màu lắm, chị thích màu nào?”
Chị   thấy trong túi Cố Tiểu Khê lộ  màu đỏ, trắng, xanh thì mặt mày rạng rỡ.
“Màu đó,   thể lấy màu đỏ ? Em gái  cuối năm cưới,   đan cho nó một chiếc áo đỏ.”
“Được chứ.” Cố Tiểu Khê lập tức đưa cho chị  ba cân len đỏ: “Thế  đủ ?”
“Đủ , đủ , bao nhiêu tiền ?” Chị  mừng lắm, nhưng giọng  hạ thấp xuống hết cỡ.
“Cứ tính giá thị trường thôi, các màu  đều mua giá như . Tem phiếu chị cứ đưa theo giá tùy loại,  cần phân biệt."
Chị  vội vàng trả tiền và đưa tem phiếu, trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Bà thím thấy màu len của Cố Tiểu Khê  quá, cũng len lén mua hai cuộn đỏ.
Màu  bà định dùng để đan áo cho cháu gái nhà  đó!
Cô bé đó  đính hôn , sang năm sẽ kết hôn, chắc chắn là thích lắm!
Lúc , một  phụ nữ vốn đang tám chuyện với bọn họ bên cạnh cũng lặng lẽ tìm đến chỗ Cố Tiều Khê, mua hai cân len màu hồng.
Sau đó là một nam đồng chí  gần đó cũng mua ba cân len màu xanh.
Không  kim đan áo len, bà cụ còn hào phóng cho mượn miễn phí.
Thế là, cả nhóm  bên  tụm  đan áo len với .
Người  ngang qua đều  kìm  mà liếc  một cái.
Đặc biệt là khi thấy  cả nam đồng chí cũng đang  đan áo len,  nhiều  rảnh rỗi liền xúm  xem.
Đan áo len cũng  ảnh hưởng đến việc trò chuyện, nên  khí bên phía Cố Tiểu Khê  vui vẻ.
Đến bữa ăn, những  ăn uống đơn giản hơn cũng  tỏ vẻ ghen tị với điều kiện của Cố Tiểu Khê.
Khi  vệ sinh,   còn  phiên  trông chừng đồ đạc.
Buổi tối, bà cụ đề nghị   luân phiên nghỉ ngơi, nên đêm đó Cố Tiểu Khê một  chiếm ba chỗ , ngủ  năm tiếng,  đó mới đổi chỗ cho  khác nghỉ.
Hai ngày tiếp theo, Cổ Tiểu Khê sống  , hòa đồng vui vẻ với  , đan xong một chiếc áo len, một chiếc mũ, còn   hai đôi găng tay.
Khi tàu đến Thành phố Thân, là  lúc hai giờ chiều.
Vân Vũ