“ tát cô là vì cô cố tình đẩy  ngã, khiến   thương.   bắt cô đền bù, xem như hòa .”
 
“Còn về việc  và Lục Kiến Sâm đính hôn, hôm đó   nhận  nhiệm vụ khẩn cấp. Anh  vốn đang trong kỳ nghỉ nhưng  lập tức   đơn vị. Chúng  đính hôn  buổi sáng, tổ chức tiệc cưới  buổi tối, trời  sáng hôm    theo   về doanh trại . Như  còn   vì đại cục ?”
 
“Và nữa, cô  Lục Kiến Sâm   nhiệm vụ   nguy hiểm, sẽ   hy sinh, nên cố tình trì hoãn  về? Cô đang ám chỉ   là kẻ  ? Nếu ,  cũng  quyền nghi ngờ rằng  trai cô quá liều lĩnh, hấp tấp khi  nhiệm vụ! Ai quy định rằng cứ  trận thì  hy sinh chắc chắn  là đội trưởng?”
 
Nghe đến đây, cô dừng  một chút, lạnh lùng bật : “Trừ khi,  kẻ cố ý sắp đặt như !”
 
Lời   dứt, cả hiện trường lặng ngắt như tờ!
 
Ban đầu,  ít   lời đồn ảnh hưởng, cho rằng doanh trưởng Tiêu hi sinh  cho doanh trưởng Lục.
 
 bây giờ  Cố Tiểu Khê  , nhiều  lập tức tỉnh ngộ.
 
 , ai quy định rằng  dẫn đội lúc  nhiệm vụ nhất định  là  hi sinh chứ?
 
Càng nghĩ kỹ về câu cuối cùng của Cố Tiểu Khê,  ít  toát mồ hôi lạnh.
 
Ngay cả đoàn trưởng và chính ủy cũng giật , hai  liếc  , lập tức lên tiếng.
 
“Chuyện  chỉ là hiểu lầm,   ai còn dám tung tin đồn nhảm, nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc. Đồng chí Tiêu Diệp, chúng  còn một  vấn đề cần  rõ với cô,  theo chúng !”
 
Dứt lời, đoàn trưởng liền sai  dẫn Tiêu Diệp .
 
Trước khi rời , chính ủy La vỗ vai Lục Kiến Sâm: “Chăm sóc vợ  cho , mai  cho  nghỉ một ngày!”
 
Vân Vũ
Lục Kiến Sâm   gì,  đầu đỡ lấy cô gái nhỏ của .
 
“Còn đau ?”
 
Cố Tiểu Khê gật đầu: “Đau! Em  về nhà  một lát, em mệt quá!”
 
“Anh đưa em về!”
 
Lục Kiến Sâm cúi  bế cô lên ngang , mặc kệ ánh mắt của những  xung quanh, sải bước trở về nhà.
 
Cố Đại Xuyên lo lắng, cũng vội vã  theo.
 
Đêm đó,  nhiều  mất ngủ!
 
Hôm .
 
Tại nhà họ Lục ở Kinh Đô.
 
Ông cụ nhà họ Lục cầm tấm ảnh trong tay,  ngừng gật đầu: “Cô gái nhỏ  trông sáng sủa,  phúc khí,  xứng với Tiểu Sâm!”
 
Bà cụ Lục cũng  tươi: “Tiểu Sâm  mắt  đấy, chọn vợ còn  hơn nhà thằng hai!”
 
Lục Kiến Nghiệp, con thứ hai nhà họ Lục,  bên cạnh bà cụ Lục bất đắc dĩ thở dài: “Bà nội, bà  thể hợp mắt với chị dâu, nhưng đừng dìm vợ cháu chứ!”
 
Bà cụ Lục hừ lạnh: “Chẳng  vợ cháu thua kém ? Không rộng lượng, cũng chẳng  khí chất. Nếu cháu  oan,  lưng     cháu, cháu thử xem vợ cháu  chịu    giúp ? Lần  cháu  thương, chẳng  cô  chỉ đến bệnh viện liếc mắt  một cái, thấy cháu  c.h.ế.t là  luôn ?”
 
Lục Kiến Nghiệp  dội gáo nước lạnh: “…”
 
Lục Liên Thắng cũng  hài lòng với cô con dâu trưởng mà con trai  cưới. Nghĩ đến chuyện sáng nay lão La kể , ông  khỏi thở dài: “ là thiệt thòi cho con bé, mới đến quân khu ngày đầu tiên   thương!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-30.html.]
 
Bà cụ Lục lập tức : “Gửi thêm nhiều đồ bổ qua chỗ Tiểu Sâm. Đồ ăn, đồ dùng, phiếu mua hàng, đều chuẩn  nhiều .”
 
Nói , bà  sang con dâu : “Minh Anh, bên Tiểu Sâm trời lạnh, cái áo len dày   con , mua hai cái gửi cho Tiểu Khê luôn.”
 
Ngụy Minh Anh gật đầu: “Dạ, chiều con  mua ngay.”
 
Lục Liên Thắng  : “Không cần gửi . Kiến Lâm tháng  điều sang bệnh viện quân đội Thanh Bắc, để nó  sớm hơn một chút, mang theo đồ luôn.”
 
Ngụy Minh Anh sáng mắt: “ ! Để Kiến Lâm mang theo,  con  thể chuẩn  thêm nhiều đồ hơn,  lo  thất lạc.”
 
Bà cụ Lục  ngạc nhiên: “Sao  đột nhiên điều đến Thanh Bắc ?”
 
Ông cụ Lục chẳng thấy  vấn đề gì: “Điều đến Thanh Bắc cũng . Lúc  Kiến Nghiệp nhất quyết ở  Quân khu Kinh Đô,     bóng gió rằng Liên Thắng dùng quyền mưu lợi riêng, bàn tán đủ điều. Giờ Tiểu Lâm đến Thanh Bắc  thể rèn luyện thêm, cũng an  hơn.”
 
Bà cụ Lục  , lập tức  dậy  phòng.
 
Lát , bà cụ cầm theo một cuốn sổ tiết kiệm, đưa cho Lục Kiến Lâm đang  yên lặng  báo bên cạnh: “Tiểu Lâm, đây là quà bà nội chuẩn  cho chị dâu lớn của cháu, nhất định  mang đến tận tay cho nó.”
 
Ngụy Minh Anh cũng nhanh chóng tiếp lời: “Mẹ cũng  chuẩn  ! Đợi  mua đủ đồ, sẽ gửi cùng cho con! Còn nữa, hai  em con cũng  thể hiện chút tấm lòng  chứ.”
 
Lục Kiến Lâm,  đang  biến thành công cụ vận chuyển: “…”
 
Cậu  nhận lấy sổ tiết kiệm, khẽ gật đầu: “Được, con  !”
 
Lục Liên Thắng suy nghĩ một lát   thêm: “Minh Anh, em gửi thêm ít đồ cho Minh Ngọc, bảo em  mang sang nhà họ Cố.”
 
Ngụy Minh Anh lập tức hiểu ý: “Vâng, để em chuẩn .”
 
Nếu Kiến Sâm  cưới Tiểu Khê, e rằng giờ    về đơn vị từ sớm, trở thành một  hùng hy sinh .
 
Là , bà  cần con trai    hùng  liệt sĩ, bà chỉ cần nó bình an vô sự.
 
Cô con dâu  chính là phúc tinh của gia đình họ. Lấy  cô là phúc phận của Kiến Sâm.
 
Một cô gái  như , nhất định  đối xử tử tế!
 
Lục Kiến Lâm đặt tờ báo xuống, cầm khung ảnh  bàn lên ngắm.
 
Trong ảnh,  trai trông  điển trai, còn cô gái bên cạnh  nét dịu dàng, dễ chịu,  một cái liền cảm thấy ngọt ngào, ấm áp.
 
Thì   trai thích kiểu  như !
 
Bên , tại Quân khu Thanh Bắc.
 
Cố Tiểu Khê đang cầm một cuốn sổ tiết kiệm, dụi mắt liên tục.
 
“Năm… năm nghìn?”
 
Không  cô  nhầm đấy chứ? Trong sổ tiết kiệm   tận năm nghìn tệ!
 
“Sao   nhiều tiền ?”