Lục Kiến Sâm dù  nỡ rời, nhưng đêm xuống lạnh buốt. Anh sợ cô  cảm nên đành  dậy:
“Vậy   đây. Em nhớ chăm sóc bản . Ngày mai nếu mấy chị dâu về khu gia đình, em cũng  cùng nhé.”
“Vâng.” – Cổ Tiểu Khê đáp nhỏ.
Không lâu  khi  rời , đội hậu cần mang cơm đến khu trại y tế.
Cô  đói, tìm một góc   .
Không  bao lâu,   khẽ vỗ vai gọi.
Cô dụi mắt,  lên thấy Viện trưởng Trần cùng một nữ bác sĩ lạ mặt.
“Đừng căng thẳng.” – Viện trưởng  hiền – “Có nhiệm vụ tạm thời cho cô. Cô   việc băng bó, khâu vết thương, nên   cử cô sang doanh trại  một  quân y vài ngày,  chứ?”
“Doanh trại  một?” – Cổ Tiểu Khê sững sờ – “…  thể ?”
Đó chẳng  doanh trại của Lục Kiến Sâm !
“Được chứ.” – Viện trưởng gật đầu – “Bác sĩ Hứa Tịnh sẽ  cùng, nhưng cô  phụ trách doanh trại  ba. Có ca nào khó thì chuyển sang cho cô .”
“Rõ!  đảm bảo  thành nhiệm vụ!”
Vân Vũ
Có   cùng, Cổ Tiểu Khê thấy yên tâm hơn hẳn.
Viện trưởng  sang dặn Hứa Tịnh:
“Cô chăm sóc cô nhóc  giúp , chú ý an .”
“Em  , thầy cứ yên tâm.”
Cổ Tiểu Khê đeo túi thuốc, cùng Hứa Tịnh và một binh sĩ rời doanh trại.
Trên đường, cô mới  chị Quế Phân và Phùng Hà cũng  phân nhiệm vụ khác, chẳng ai ở .
Cô  đồng hồ – 2 giờ 10 sáng.
“Doanh trại  một và  ba sẽ cùng tìm kiếm  mất tích.” – Hứa Tịnh giải thích – “Hai nơi đóng quân gần , nếu  việc gì cứ gọi .”
Giọng cô  nhẹ nhàng, khiến Cổ Tiểu Khê thấy gần gũi, liền hỏi:
“Bác sĩ Hứa, cô từng  cứu viện nhiều ?”
“Cũng , nhưng  thường xuyên. Đây là  thứ hai.”
Hứa Tịnh  khẽ,  hỏi ngược: “ thấy cô khâu vết thương  lắm. Trong nhà  ai  bác sĩ ?”
“Không ạ.” – Cổ Tiểu Khê mỉm  – “Hồi nhỏ   ốm,    bệnh viện. Có một vị đại phu khâu vết thương  , giống như thêu .    xem,  học theo.”
Hứa Tịnh bật :
“Thế là cô  khiếu thật đấy.”
Hai     trò chuyện, đường dài mà chẳng thấy mệt.
Đến ngã ba lúc 3 giờ rưỡi sáng, binh sĩ dẫn đường bảo họ chờ. Không lâu , từ phía trái   chạy tới.
“Chị dâu,  theo em, doanh trại bên !”
Cổ Tiểu Khê nhận  là Lý Khôn, bèn  với Hứa Tịnh:
“Vậy chúng  chia   nhé, lát nữa gặp.”
“Đi !” – Hứa Tịnh vẫy tay, rẽ sang bên .
Lý Khôn    :
“Doanh trưởng bọn em  ngoài , chị nghỉ tạm .”
“Anh trai  ?”
“Liên trưởng Cổ cũng dẫn   tìm .” –   đáp.
Cổ Tiểu Khê thấy hợp lý nên  hỏi thêm.
 khi đến nơi, cô sững .
Trước mắt chỉ là một bãi đất trống, với duy nhất một căn lều dã chiến. Ngoài cô và Lý Khôn, chẳng thấy ai khác.
“Chị dâu, trong lều  giường xếp và áo khoác quân đội. Chị nghỉ , em canh ngoài cửa.”
Nghe , Cổ Tiểu Khê khẽ cụp mắt.
Thì … Lục Kiến Sâm sợ cô   chỗ nghỉ đàng hoàng, nên  sắp xếp riêng cho cô thế .
Chỉ là… để một  Lý Khôn  ngoài chịu gió, trong khi   ngủ ngon lành, Cố Tiểu Khê vẫn thấy  chút áy náy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-43.html.]
Nghĩ , cô nghiêng đầu hỏi nhỏ:
“Ở đây   nhóm lửa ?”
Lý Khôn gãi đầu,  khó xử:
“Được thì , nhưng chẳng  củi khô ,  ướt hết .”
“Không .” – Cố Tiểu Khê    bật đèn pin soi xung quanh – “Mình nhặt cành cây ướt về hong khô, gió thổi một lúc chắc là khô thôi.”
Cô cúi xuống, tiện tay nhặt một nhánh cây ướt sũng, khẽ vận dụng Thuật Quét Sạch Phong Nguyên. Trong nháy mắt, nhành cây khô cong, làn khói ẩm bốc  tản   trung.
Cô bẻ nhỏ chúng , lôi từ túi áo  một hộp diêm, nhặt thêm vài chiếc lá khô để nhóm lửa.
Lý Khôn còn  kịp khuyên: “Không đốt  , chị dâu —” thì đống lá  bùng cháy ngay  mắt.
Cậu tròn xoe mắt, suýt rơi cả nắm củi đang cầm:
“Chị dâu ơi, chị lợi hại quá! Mấy  trong bếp   loay hoay nửa ngày mới nhóm nổi một đống lửa, chị  đụng tay là cháy luôn!”
Cố Tiểu Khê bật , đưa thêm vài cành khô  lửa:
“Em cứ ở đây trông lửa nhé, chị  kiếm thêm ít củi cho dễ nấu.”
Cô      xa thêm một đoạn, dáng  nhỏ bé trong chiếc áo mưa lụp xụp dần khuất  làn khói.
Lý Khôn  theo, chỉ  lắc đầu –  phục  thương.
Chẳng bao lâu, Cố Tiểu Khê  ôm về một bó củi to, đặt xuống  :
“Quần áo em còn ướt hết  kìa, sưởi cho khô ,   nhiễm lạnh.”
“Vâng, chị dâu cứ  ngủ , để em lo.”
Cô gật đầu,  trong lều  nghỉ. Cô  chỉ cần ngủ  một chút, tinh thần sẽ hồi phục nhanh hơn, vì sắp tới còn  nhiều việc  .
Khoảng hơn sáu giờ sáng, một tiếng sấm ầm ầm khiến cô giật  bật dậy.
“Lại sắp mưa ?” – Cố Tiểu Khê  hỏi  chui  khỏi lều.
Lý Khôn đang chất thêm củi, ngẩng lên đáp:
“Chắc  ! Em nướng  hai củ khoai, chị ăn ?”
Cô  trời,   nhanh:
“Khoai để , em mang củi  lều  . Nếu mưa to thì  còn gì để đốt .”
“Rõ!” – Lý Khôn lập tức xách củi .
Còn Cố Tiểu Khê thì vận dụng kỹ năng Phân Loại Rác, gom   bộ cành cây còn đốt , chỉ trong chớp mắt  chất thành một đống to. Cô  dùng Thuật Quét Sạch Phong Nguyên hong khô,  gọi Lý Khôn tới khiêng về.
Hai  phối hợp ăn ý, chẳng mấy chốc lều trại của họ  đầy ắp củi khô, đến mức  mang cả giường xếp  ngoài đặt cạnh đống lửa.
Ngồi  giường,  ăn khoai  sưởi ấm, Lý Khôn bật :
“Chị dâu, em sợ  nhặt  nhiều  đó. Lỡ trời mưa thật thì chắc...  còn chỗ trú luôn mất.”
Vừa dứt lời, tách tách — mưa  rơi lộp bộp  mái bạt.
Cố Tiểu Khê sững  hai giây,  vội mặc áo mưa, giúp Lý Khôn kéo giường  trong lều.
Cũng đúng lúc , Lục Kiến Sâm dẫn đội  về.
Anh  bước đến,  thấy vợ  và Lý Khôn  dầm mưa, áo mưa lùng nhùng, mặt đỏ vì lạnh.
Lông mày  khẽ nhíu , định trách vài câu, nhưng khi   trong lều — nơi chất đầy củi khô,   chỉ khẽ hít một ,  lệnh:
“Tất cả  lệnh! Lập tức dựng doanh trại tạm thời!”
“Rõ!” – các chiến sĩ đồng thanh đáp, nhanh chóng tản  hành động.
Cố Tiểu Khê  c.ắ.n một miếng khoai,  rụt cổ  nhỏ:
“Em… lỡ nhặt nhiều củi quá .”
Lục Kiến Sâm bước  gần, cúi đầu lau giọt nước mưa  má cô, giọng trầm thấp nhưng dịu dàng:
“Lần , nhớ kỹ. An nguy của em quan trọng hơn tất cả. Mấy thứ khác… bỏ cũng .”