Nghe nhắc đến con cái, Cổ Tiểu Khê thuận miệng hỏi:
“Ra ngoài lâu thế , con chị thì ai trông ạ?”
“À,  chồng chị ở nhà. Bà trông cả hai đứa con chị và con chị dâu Quế Phân luôn. Bà hiền lắm,  lời lắm.”
“Bà thật ,  ý thức nữa.” — Cổ Tiểu Khê khen thật lòng.
Phùng Hà  giòn tan: “Bà mà  em  thế, chắc vui cả ngày.”
Hai     , tốc độ phơi lúa nhanh đến mức khiến  trong thôn ngạc nhiên.
Chỉ một lát ,   chạy đến sờ thử lúa  hô to:
“Trưởng thôn ơi, chỗ  khô nhanh lắm!”
Trưởng thôn Triệu vội đến xem, gật gù:
“Được , gom một gánh  xay thử xem .”
Cổ Tiểu Khê lập tức :
“Trưởng thôn, là chuẩn  thu lúa  xay ạ?”
“ . Lúa của thôn  lũ cuốn gần hết ,  xay ít gạo để dùng tạm.”
“Vậy thì thu thôi!” — cô nhanh nhẹn cùng   gom lúa.
Không lâu , một  đàn ông gánh lúa  xay.
 giữa lúc ai nấy đang mong chờ  cơm mới ăn, tin  ập đến —
Chiếc máy xay gạo cũ của thôn  ngập nước, hỏng mất !
Cổ Tiểu Khê tiếc hùi hụi, đang định thở dài thì trong đầu đột nhiên lóe lên hai chữ: “Sửa chữa”.
Cô sững ,  mắt sáng rực:
Phải ! Cô  mới học  kỹ năng sửa chữa cấp hai cơ mà!
Không do dự thêm giây nào, Cổ Tiểu Khê chạy thẳng đến chỗ đặt máy xay gạo.
Trưởng thôn Triệu và vài  đang  đó, mặt mày rầu rĩ  cái máy ướt sũng như  tang vật.
Cổ Tiểu Khê ho nhẹ một tiếng  :
“Trưởng thôn,  để cháu thử sửa xem ?”
Ông Triệu ngạc nhiên: “Cháu  sửa ?”
Cô mỉm : “Bố cháu  ở xưởng máy. Từ nhỏ cháu  quen  ông sửa, dần dần học  ít nhiều. Ông còn khen cháu  năng khiếu nữa đó.”
Trưởng thôn  cô — vợ bộ đội,  xung phong  việc — liền gật đầu:
“Vậy cháu thử !”
Cổ Tiểu Khê hăng hái xắn tay áo.
Vừa chạm  máy, một luồng tri thức kỹ thuật ùa  đầu cô — tất cả như   lập trình sẵn.
Chưa đầy mười phút, cô  tìm  , sửa xong, lau sạch máy,  thử khởi động.
Tiếng “rè rè” quen thuộc vang lên, máy hoạt động mượt mà như mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-51.html.]
Trưởng thôn há hốc mồm,  đó giơ ngón tay cái:
“Giỏi thật! Còn nhanh hơn cả mấy  bên trạm cơ giới nông nghiệp!”
Cổ Tiểu Khê  khiêm tốn:
“Cháu chỉ  theo thói quen thôi. Nó  nước ngấm, chập mạch nhẹ, sửa dễ lắm. Nếu  thứ gì khác cần sửa, chú cứ mang qua cháu xem nhé.”
Một  bên cạnh liền hỏi:
“Thế cô sửa ... máy kéo ?”
Không khí bỗng yên lặng.
Trưởng thôn Triệu như sực nhớ : chiếc máy kéo xích mượn từ đội bên vẫn đang hỏng!
Người trạm cơ giới  đến sửa hai  mà  xong, giờ nó  im trong kho.
Cả nhóm đồng loạt  sang  Cổ Tiểu Khê, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Cô  do dự,  :
“Cháu  thể xem thử . Sửa    thì... còn tùy  tình trạng.”
“Được! Để chú dẫn .” — Trưởng thôn vui vẻ.
Cổ Tiểu Khê hỏi thêm:
“Muốn sửa máy kéo thì   dụng cụ. Thôn    ạ?”
“Có chứ! Hôm bão, kỹ thuật viên bên trạm cơ giới quên mang đồ nghề , để hết trong kho .”
Mười lăm phút , cô    chiếc máy kéo cũ kỹ bám bùn.
Cổ Tiểu Khê trèo lên, quan sát kỹ,  gật đầu chắc nịch:
“Sửa .”
Nụ  của trưởng thôn rạng rỡ như hoa nở  mưa. Ông lập tức gọi hai  đàn ông đến phụ cô.
Cổ Tiểu Khê chia việc rõ ràng: mấy phần cần sức thì họ , cô tập trung  phần kỹ thuật.
Từng chiếc ốc  tháo , lau sạch, từng bộ phận gỉ sét  xử lý tỉ mỉ.
Cô điều chỉnh, căn chỉnh, khớp nối từng chi tiết một cách thuần thục đến mức   xung quanh đều há hốc.
Càng lúc càng  nhiều  kéo đến xem.
Trong đám đông, một  đàn ông mặc quân phục khoanh tay  , giọng lạnh nhạt vang lên:
Vân Vũ
“Đừng  sửa  xong mà  hỏng luôn máy kéo của   đấy.”
Ánh mắt    hẹp  —
Một  phụ nữ... mà cũng  sửa máy kéo ư?