“Trong nồi còn món lẩu cá trê hầm cà tím nữa,  thử xem!"
“Được!”
Giọng  thấp,  chút chiều chuộng khó che.
Lát , chiến sĩ trong đại đội ai cũng  chia một chút. Không đủ cháo thì lấy bánh bao, lấy cơm khoai lang  ăn kèm, hít hà  ngừng.
Lý Khôn  ăn  xuýt xoa:
“Chị dâu mà  Bếp ăn quân khu thì tụi em khỏi lo đói!”
Có  lập tức hùa theo:
“ đó, chị dâu nấu ngon quá!"
Lục Kiến Sâm nhướn mày, lạnh giọng nhưng giấu  nổi vẻ tự hào:
“Không .  nuôi  vợ .”
Cổ Tiểu Khê bật , gật đầu phụ họa:
“ , em   !”
Cô thích  bánh hơn, thích những món tỉ mỉ xinh xắn, mà thời  nguyên liệu hiếm hoi, chỉ đành tạm gác .
Lý Khôn  hai  liếc mắt đưa tình,  ăn  thầm nghĩ:
Không , chị dâu   Bếp ăn cũng … Sau   cứ bám lấy liên trưởng Cổ là  cháo ngon ăn hoài thôi!
Sau bữa trưa, Lục Kiến Sâm chỉ nghỉ chừng nửa tiếng   dẫn đội rời .
Cổ Tiểu Khê tiếp tục công việc phơi lúa từ sáng đến chiều, tay chân mỏi rã rời.
Đến  ba giờ, trời bỗng âm u, gió kéo đến mang theo  ẩm, báo hiệu một cơn mưa sắp ập xuống.
“Nhanh, gom lúa !” — cô    cùng dân làng hối hả thu dọn.
Chưa đầy nửa giờ, tất cả   đưa  kho.
Xong việc, trời vẫn  mưa hẳn, Cổ Tiểu Khê   hiên thở dốc,  quanh thấy chẳng  việc gì .
Lúc đó, cô bắt gặp một ông lão đang  thong thả  gốc cây, tay thoăn thoắt đan giỏ tre.
Cổ Tiểu Khê tò mò tiến  gần, ánh mắt sáng rực như học sinh thấy món đồ chơi mới:
“Ông ơi, cái    mà đan   ạ?”
Ông lão  hiền: “Thích thì  dạy cho, dễ lắm.”
“Thật ạ? Cháu cảm ơn ông!” — cô vui mừng,  xuống bên cạnh học ngay.
Phùng Hà  ngang thấy cảnh đó chỉ bật :
“Cái con bé , rảnh rỗi mà vẫn chăm quá!”
Nói xong chị  tám chuyện cùng mấy chị em trong làng.
 khi  , chị  há hốc miệng.
Trong tay Cổ Tiểu Khê là một chiếc giỏ tre nhỏ xinh, tinh xảo chẳng kém hàng bán ở chợ, thậm chí còn khéo hơn giỏ ông lão  đan!
“Trời đất, Tiểu Khê, em đúng là khéo tay quá!” — Phùng Hà thốt lên.
Ông lão cũng gật gù tán thưởng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-53.html.]
“Con bé  thông minh thật, học nhanh như gió.”
Cổ Tiểu Khê  hiền: “Đều nhờ ông chỉ dạy cẩn thận cả.”
Ông lão bật  lớn, nếp nhăn hằn sâu  khuôn mặt:
“Ta dạy   đan mấy chục năm ,  gặp ai    hiểu như cháu!”
Sau khi  thành một giỏ nhỏ và một giỏ đựng to hơn, Cổ Tiểu Khê  háo hức học tiếp đan rổ,   ông dẫn  chặt tre, dạy luôn cách chọn cây, chẻ nan, vót mảnh.
Cứ thế, chỉ trong một buổi, cô  học trọn vẹn một nghề mới — nghề đan lát.
Buổi tối, cơn mưa ban sáng   , lất phất rơi suốt khiến mặt đất ẩm ướt,  khí lạnh lẽo.
Cổ Tiểu Khê ăn mấy chiếc bánh bao hai loại bột do chị Phùng Hà mang đến,   trong lều  tiếng mưa tí tách.
Thấy  chán, cô lôi bó rơm  đan thử một chiếc giỏ nhỏ.
Vừa đan xong, trong đầu liền vang lên tiếng “ting!” —
[Kỹ năng mới mở khóa: Bậc Thầy Đan Lát — tiêu hao 2 điểm công đức.]
Cổ Tiểu Khê ngẩn ,  bật .
Hai điểm công đức cô  kiếm  nhờ sửa máy xay lúa và máy kéo… thế là  tiêu sạch!
“Hệ thống  đúng là   cho  để dành chút nào.” — cô lầm bầm, nhưng vẫn kích hoạt kỹ năng.
Ngay lập tức, đôi tay cô trở nên linh hoạt đến mức chính cô cũng ngạc nhiên.
Từng sợi rơm qua tay cô hóa thành một tấm chiếu rơm phẳng lì, đều đặn như hàng thủ công cao cấp.
Vân Vũ
Thấy vui, cô tiếp tục đan thêm một đôi dép rơm nhỏ để  trong lều.
Mang thử — mềm, êm,  đau chân!
Thế là cô  đan thêm một đôi lớn hơn,  thêm nữa…
Không  kích cỡ chân của Lục Kiến Sâm, cô ước chừng  luôn mười đôi đủ  size.
Đến tận mười giờ đêm, vẫn  thấy  trở về, cô ngáp dài,  chui  chăn ngủ .
Mãi đến gần một giờ sáng, Lục Kiến Sâm mới đội mưa trở về.
Trên   nồng mùi mưa và lạnh buốt, bước  lều, thấy cô gái nhỏ đang cuộn  trong chăn, ngủ ngon lành.
Anh  dám  gần, sợ  cô thức giấc.
Ánh mắt  khẽ dừng  ở tấm chiếu rơm,  liếc sang đôi dép nhỏ đặt ngay ngắn bên cạnh.
Góc môi  nhẹ cong — một nụ  hiếm hoi giữa đêm mưa lạnh.
Thấy mấy đôi dép xếp hàng gọn gàng,  đoán ngay là cô .
Lục Kiến Sâm chọn một đôi  chân , còn  mang  ngoài, phát cho  .
Đêm đó, những  lính mệt mỏi, quần áo giày dép đều ướt nhẹp.
Thấy Lục Kiến Sâm mang dép mới  chia, ai nấy đều sửng sốt,  bật  vui sướng.