Bữa tối hôm , cả hai ăn  đơn giản — chỉ  cháo trắng và vài miếng dưa muối, nhưng với Cố Tiểu Khê, đó là bữa cơm ngọt ngào nhất.
Khi  tiễn cô  xe,  cúi  dặn dò từng câu:
“Nếu thấy  khỏe, gọi ngay cho Kiến Lâm. Có gì cần thì cứ mua, đừng tiết kiệm. Anh  ở bên, em  tự chăm sóc ,  ?”
Giọng  khàn khàn, mang theo chút lưu luyến  giấu nổi.
Cố Tiểu Khê  , mỉm :
“Anh cũng  cẩn thận. Đừng liều mạng.”
Chiếc xe khởi động, bánh xe lăn  con đường lầy lội.
Tài xế Tiểu Từ còn  đầu :
“Doanh trưởng Lục yên tâm! Chúng  nhất định đưa chị dâu đến nơi an !”
Lục Kiến Sâm chỉ khẽ gật đầu.
Ánh mắt  dõi theo chiếc xe cho đến khi nó   khuất bóng giữa màn đêm.
Bấy giờ,  mới xoay , chậm rãi   doanh trại.
Trên xe, để g.i.ế.c thời gian, Cố Tiểu Khê bắt chuyện với tài xế. Hai   đủ thứ chuyện  trời  đất, từ mưa gió cho tới chuyện thiên tai trong vùng.
Tài xế Tiểu Từ là  nhiệt tình,  lái xe  than thở:
“Lái xe  ban đêm thế  cũng chẳng sung sướng gì , cô ạ. Đường chính  chặn, cây đổ chắn ngang cả đoạn, bọn  đành   đường vòng. Nhiệm vụ gấp quá,  thể chờ ."
“Đi đường vòng chắc tốn thêm khối thời gian nhỉ?” – Cố Tiểu Khê hỏi, mắt vẫn chăm chú   cửa kính.
Tiểu Từ gật đầu: “Bình thường  tắt từ Công xã Hồng Tâm sang Thanh Bắc mất  hai tiếng rưỡi. Giờ  vòng, chắc mất gấp đôi, ít nhất bốn, năm tiếng!"
“Thế cây đổ   ai dọn ?"
“Chưa . Sáng nay mới sạt lở, chắc còn lâu mới   xử lý.”
Hai   trò chuyện   đến ngã rẽ rừng Song Đà. Khi xe chuẩn  rẽ trái, Cố Tiểu Khê đột nhiên nhíu mày, ánh đèn pin phản chiếu  mắt cô một tia sáng lạ.
“Khoan , dừng xe!" – cô  nhanh.
Tài xế Tiểu Từ giật  đạp phanh: “Sao thế?"
Cố Tiểu Khê cầm đèn pin rọi  , nghiêng đầu: “Phía     cầu ?  thấy như nó…  sập .”
“Không thể nào!” – Tiểu Từ tái mặt.
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-58.html.]
Cả ba  lập tức xuống xe. Khi ánh đèn pin quét qua, cây cầu nhỏ  mặt quả thật  gãy đôi, một nửa chìm lấp trong nước đục ngầu.
Ba  im lặng  , sắc mặt ai nấy đều nặng trĩu. Đêm khuya thế , sửa cầu là chuyện  tưởng.
“Giờ  đầu  ?" – nhân viên  cùng hỏi, giọng run run.
“Đường hẹp, xe   đầu  .” – Tiểu Từ , mồ hôi chảy thành dòng.
Cố Tiểu Khê trầm ngâm một lúc  : “Hay là  thử dọn đường tắt xem ? Nếu thông  thì ,  thì   cũng  muộn.”
Tiểu Từ lắc đầu ngán ngẩm: “Cây đổ to lắm, chỉ ba  e  nổi .”
“Thử xem.” – Giọng cô bình tĩnh, nhưng trong mắt lóe lên ý kiên định. “Dùng đòn bẩy lăn sang một bên thôi,  cần khiêng.”
Thấy cô gái nhỏ  chắc như đinh, Tiểu Từ chỉ  gật đầu.
Họ cùng  bước xuống, Cố Tiểu Khê  đầu, cầm đèn pin soi những  cây chắn ngang. Cành nhỏ cô dọn bằng tay, cây lớn thì nhặt một cành dài  đòn bẩy. Trong lúc hai  đàn ông đang vật lộn, cô khẽ vận sức – “Thuật Quét Sạch” lặng lẽ khởi động.
Thân cây vốn nặng trịch bỗng di chuyển nhẹ như rơm khô. Tiểu Từ ngẩn : “Cô… khỏe dữ ?"
Cố Tiểu Khê  khẽ: “Có mẹo cả thôi.”
Ba  phối hợp nhịp nhàng, chẳng mấy chốc  dọn sạch đợt cây chắn đầu tiên. Xe  tiếp tục lăn bánh.
Mỗi khi vượt qua một đoạn, hệ thống trong đầu cô  “ting” một tiếng.
【Công đức +2】
Trong lòng Cố Tiểu Khê như  pháo hoa nổ tung. Cô thậm chí còn mong  thêm vài chướng ngại vật nữa!
Quả nhiên,    trăm mét,  thêm một đống cây chắn đường.
Không cần bàn, ba  xuống xe, phối hợp ăn ý. Một giờ trôi qua, họ  dọn sạch hơn chục đợt cây đổ.
Giá trị công đức của cô lúc   tăng lên tới 36 điểm.
 niềm vui  kịp tắt thì xe bỗng khựng , động cơ tắt phụp.
Tiểu Từ vội chui xuống gầm xe kiểm tra, còn Cố Tiểu Khê cầm đèn pin  về phía , linh cảm  chuyện  .