Nhà họ giàu  như thế,  mà với ba  cô  tính toán từng đồng từng cắc. Tháng nào cũng , hễ ba   lĩnh lương, họ lập tức đến đòi đúng mười lăm tệ tiền phụng dưỡng.
Chỉ cần về muộn một chút thôi, ba  cô sẽ  mắng xối xả: nào là bất hiếu, nào là lòng  đen tối,   nuôi  già.
Cất tiền  nơi an  xong, Cố Tiểu Khê   phòng trưng bày sản phẩm, ôm  một chiếc chăn bông mới tinh cùng một tấm vải hoa đỏ cổ điển.
Tấm vải  vốn là lớp vỏ ngoài của chiếc chăn cũ. Sau khi đổi chăn cũ lấy chăn mới, phần vỏ  cũng  tính như một mảnh vải mới tinh,    hữu dụng.
Nghĩ ngợi một chút, cô   sân , gỡ tấm chiếu rách phủ  l*иg gà, mang nó  kho đồ cũ đổi lấy một tấm chiếu mới,  ôm tất cả sang nhà ông bà nội.
Vừa thấy con gái ôm một đống đồ  , Giang Tú Thanh ngỡ ngàng — hôm nay con bé    ?
Trái , bà cụ Cố mừng rỡ như nhặt  vàng, nhanh nhẹn chạy  đón:
“Tiểu Khê , vẫn là cháu hiếu thảo nhất!”
Cố Tiểu Khê mỉm , giọng nhẹ nhàng nhưng rành rọt:
“Đây là chăn bông mới mua hôm qua, bông bên trong cũng mới, mềm và dày lắm. Lớp vỏ chăn và chiếu cũng đều là hàng mới, tổng cộng hết năm mươi tệ. Bà nội, bà    ạ?”
Bà cụ Cố vốn định giở trò, nhưng  kịp mở miệng thì Cố Tiểu Khê   tiếp, giọng đanh :
“Bây giờ giá bông bên ngoài  lên đến sáu, bảy hào một cân, mà  chắc  mua . Chiếc chăn  nặng tám cân, chất lượng  . Cháu còn  nhờ  quen và dùng cả phiếu bông lẫn phiếu vải mới mua nổi.”
“Nếu bà  cần thì thôi, cháu giữ  dùng. Còn nếu , ba cháu sẽ đưa bà năm mươi tệ để bà tự mua.”
Bà cụ Cố lập tức chùn bước — đồ thì , nhưng tiền bà cũng   buông.
Cố Diệc Lan sờ  chiếc chăn, mắt sáng lên:
“Nếu là cô, cô sẽ chọn đồ. Năm mươi tệ  chắc mua  đầy đủ thế ,  còn  cả một tấm vải. Tiểu Khê đúng là đứa cháu hiếu thảo!”
Cố Tiểu Muội  bên cạnh bĩu môi:
“Hiếu thảo gì chứ? Nếu thật sự hiếu thảo thì còn tính toán tiền bạc  gì?”
Giang Tú Thanh   lập tức phản pháo,  nể nang:
“Thế cô hiếu thảo chắc? Năm mươi tệ cô còn định khất đến cuối năm  kìa! Đến lúc đó để ba    đất, đắp  khí mà ngủ chắc?”
Cố Tiểu Khê bật  khẽ. Mẹ cô hôm nay thật sắc bén — quá chuẩn!
Cố Tiểu Muội   trúng tim đen, mặt đỏ gay, bật :
“  xuất giá ! Chuyện phụng dưỡng đương nhiên là trách nhiệm của các . Con gái lấy chồng như bát nước hắt ,  về thăm là  coi như tròn chữ hiếu !”
Cố Tiểu Khê lập tức vỗ tay “khen ngợi”:
“Cô nhỏ đúng là tấm gương hiếu thảo! Cô cả, cô  ? Cô  học tập cô nhỏ đấy!”
Cố Diệc Lan ngẩn  một chút  bật , xoa đầu cháu gái:
“Con  đúng, là cô cả hẹp hòi !”
Bà cụ Cố tức tối đến mức chọc tay  trán con gái út, mắng om sòm:
“Con nhỏ vô lương tâm! Tao nuôi mày khôn lớn, giờ mày tính bỏ mặc tao ? Có bản lĩnh thì đừng về nhà  đẻ nữa!”
Cố Tiểu Muội đau điếng, vội lùi : “Con chỉ  đùa thôi mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-6.html.]
Ông cụ Cố thở dài, giọng khàn đặc vì mệt mỏi:
“Thôi, cứ lấy những thứ Tiểu Khê mang đến coi như đủ năm mươi tệ .”
“Vâng ạ, ông nội!” Cố Tiểu Khê lập tức đáp lời,  đó đưa xấp báo cũ cho ba:
“Ba, ba với bác cả  dán tường . Mấy chỗ  cháy chỉ cần dán báo là ở  .”
“Được.” Cố Diệc Dân gật đầu, nhanh chóng  nấu hồ dán.
“Mẹ,  với cô cả giúp ông bà khâu chăn nhé!” Cố Tiểu Khê  phân việc gọn gàng.
Giang Tú Thanh gật đầu: “Được thôi.  chỉ  vỏ chăn thì  đủ, còn cần một tấm vải lót bên trong.”
“Thì  qua phòng chú ba mà tìm!” — Cố Tiểu Khê nhún vai, giọng thản nhiên — “Chú  đốt nhà xong bỏ trốn, chẳng lẽ ngay cả một mảnh vải cũng  để  cho ông bà ?”
Lưu Xuân Hoa lập tức tiếp lời: “Để bác  tìm!”
Chưa đầy năm phút , bà  ôm về mấy tấm vải lớn, mặt đầy đắc ý.
“Chú ba đúng là loại chẳng  gì, giấu bao nhiêu vải vóc chỉ để tặng cho góa phụ họ Lý.  thấy    phóng hỏa, tám phần là  trộm tiền cưới bà …”
Giang Tú Thanh   cũng chỉ nhàn nhạt liếc sang một cái, chẳng buồn đáp. Việc chú ba nhà họ Cố lấy ai, bà vốn chẳng  hứng quan tâm. Bà cẩn thận rút  một mảnh vải, bắt tay  việc.
Cố Diệc Lan  giỏi  nhiều, thấy Giang Tú Thanh bận rộn, bà liền trải chiếu rạ mà Tiểu Khê mang đến xuống đất, giúp mở từng xấp vải, bông  để chuẩn  may chăn.
Còn Cố Tiểu Khê thì  bên cạnh, tay luồn kim từng mũi khéo léo, dáng vẻ chuyên tâm khiến     cũng cảm thấy yên lòng.
Cố Tiểu Muội thấy mấy  phối hợp ăn ý như  thì hừ lạnh một tiếng, giọng đầy châm chọc:
“Mới tháng Chín thôi mà, trời còn nóng  c.h.ế.t, ai   may chăn dày giờ ? Thật là chẳng  tí hiểu  gì.”
Tiểu Khê ngẩng đầu, ánh mắt điềm tĩnh như nước:
“Giường ông bà nội  cháy sạch , chiếu rạ lạnh lắm. Ngủ trực tiếp xuống đất sẽ  nhiễm khí lạnh. Chăn  là để lót bên , lát nữa sang phòng chú ba lấy thêm cái chăn mỏng đắp lên là .”
Bà cụ Cố liếc  cháu gái một cái, ngạc nhiên vì con bé hôm nay  chuyện  lý,   nghĩ cho họ. Lần đầu tiên trong ngày, bà  buông lời châm chọc.
Mọi  cặm cụi  việc suốt một buổi, đến khi may xong chăn, trát  những mảng tường cháy đen, trời cũng  khuya — kim đồng hồ chỉ hơn mười một giờ.
Vân Vũ
Cố Tiểu Muội chẳng buồn về nhà, bà  cùng bà cụ Cố dọn tạm sang phòng chú ba, còn ông cụ Cố thì trải ổ rơm ngủ luôn trong gian nhà mới dọn sạch.
Cố Tiểu Khê đỡ cô Diệc Lan về nhà  nghỉ.
Vừa đặt chân đến sân, Giang Tú Thanh lập tức hỏi:
“Tiểu Khê, hôm nay con    ? Tự nhiên   bụng với bà nội như thế?”
Cố Tiểu Khê bình thản đáp, giọng nhẹ mà chắc:
“Nhà ông bà nội  hai gian phòng, chú ba chiếm một gian, nếu  còn chỗ ở thì bà nội nhất định sẽ vác mặt đến nhà . Đến lúc đó, bà   ầm ĩ lên, ai chịu nổi? Thà bỏ  một ít tiền và công sức, còn hơn rước họa về nhà. Bỏ tiền tránh phiền phức — con thấy đáng.”
Một câu  khiến Giang Tú Thanh lập tức hiểu . Nếu thật sự để  chồng đến ở,  chỉ tốn tiền mà còn rước thêm bao nhiêu rắc rối  . Bà bật , xoa đầu con gái đầy yêu thương:
“Con gái của  lớn thật ,  tính đường   đấy!”