lúc , cửa mở.
Lục Kiến Lâm bước ,  khựng    mùi thơm mê hoặc.
Hơi nóng mờ mịt, trong gian phòng nhỏ, bóng dáng cô gái  bên bếp than như tan  làn khói ấm, dịu dàng mà bình yên đến lạ.
Cậu  thật chẳng thể ngờ, chị dâu  nhóm bếp ngay  cửa ký túc xá, chỉ để nấu cho  một bữa cơm nóng hổi.
Khi Cố Tiểu Khê ngẩng đầu lên,   bắt gặp bóng Lục Kiến Lâm. Cô mỉm , giọng trong veo:
“Em tan ca  ? Một lát nữa là  cơm ăn nhé.”
Lục Kiến Lâm khẽ bật , đôi mắt cong cong:
“Chị dâu, chị thật sự  món ngon cho em ?”
Thật ,  đến đây vốn định rủ cô  ăn ở nhà ăn quốc doanh, ai ngờ chị dâu  tự tay nấu cơm cho .
Cố Tiểu Khê gật đầu, dịu dàng :
“Em cho chị nhiều phiếu thực phẩm như thế, hôm nay rảnh nên chị lấy một ít  dùng. Dù    em cũng ở một , sớm muộn gì cũng  mua thôi.”
Lục Kiến Lâm  quanh, thấy  bàn  bày sẵn bát đũa mới, khóe môi  khẽ cong.
Cậu khẽ ho nhẹ, như ngượng ngùng:
“Chị dâu, thật  em  rành nấu ăn lắm.”
Cố Tiểu Khê  ngạc nhiên:
“Em   nấu ? Chị cứ tưởng em cũng khéo chứ.”
Lục Kiến Lâm bật , ánh mắt lấp lánh:
“Anh trai em nấu ăn giỏi lắm, đúng ?”
“Ừm,” Cố Tiểu Khê gật đầu xác nhận, “  còn nấu ngon hơn chị nhiều.”
Khóe môi Lục Kiến Lâm  nhếch. Anh trai ,  luôn lạnh lùng kiệm lời,  mà  sẵn lòng xuống bếp vì  phụ nữ  — điều đó,  gì thêm cũng dư thừa.
Ở nhà,   bao giờ động  nồi niêu, thế mà giờ  chịu vì chị dâu  bếp, ắt hẳn là thương chị thật lòng.
Hôm nay, Cố Tiểu Khê nấu bốn món đơn giản: thịt kho xào, cà tím bằm, trứng xào ớt xanh và ngó sen xào.
Khẩu phần chẳng nhiều, nhưng hương thơm tỏa  quyện lấy gió chiều, khiến   ngang cũng  ngoái .
Lục Kiến Lâm vội vàng giúp chị dâu xới cơm, dọn ghế, bày bát đũa   đấy.
Khi  bàn cơm ấm áp giữa trời thu se lạnh,  bỗng thấy lòng  nhẹ hẫng —  lẽ, cũng nên học nấu ăn thôi.
Cố Tiểu Khê   xuống,  mỉm :
Vân Vũ
“Anh trai em  ở đây, hôm nay xem như chị đón gió tẩy trần cho em nhé.”
Câu   khiến Lục Kiến Lâm  ngượng  cảm động.
Anh trai  bao năm nay  từng mời  ăn cơm, chứ  gì đến “đón gió tẩy trần”.
“Chị dâu, chị sang đây quen ?” – Cậu tìm đại một chủ đề để trò chuyện.
“Cũng tạm .” Cô gật đầu. “Chỉ   mùa đông ở Thanh Bắc lạnh lắm.”
“Lạnh thật,” Lục Kiến Lâm đáp. “Còn lạnh hơn cả Kính Đô.”
  cầm đũa,   chẳng còn tâm trí  năng nữa — chị dâu nấu ăn ngon đến mức, đầu bếp nhà ăn quốc doanh cũng  chắc sánh .
Cơm trắng tinh, mềm mà dẻo,  thơm  ngọt, ăn một miếng   ăn thêm.
Cậu bỗng thấy… ghen với  trai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-63.html.]
Hai vợ chồng đều  nấu ăn thế , sống với  chắc sung sướng lắm!
Còn Cố Tiểu Khê,  ăn  âm thầm tính toán — mấy ngày tới ngoài việc tích công đức, cô còn  tranh thủ tích trữ thêm rau củ quả nhờ phòng trưng bày sản phẩm mới.
Không  thực phẩm tươi trong đó giữ  bao lâu,  thử mới .
Sau bữa tối, Lục Kiến Lâm chủ động rửa bát.
Bốn món ăn phần lớn do  ăn hết,  còn  thòm thèm.
Ký túc xá chỉ  một phòng đơn,  cũng chẳng tiện ở lâu, rửa bát xong  dăm câu  về bệnh viện.
Cố Tiểu Khê tắm rửa,  đồ, khóa cửa   ngoài.
Lần , cô đến ga tàu hỏa, dọn dẹp bãi rác lớn ngay bên ngoài nhà ga,  lên chuyến tàu 10 giờ 10  Hồng Thành — chỉ cách hai trạm.
Khoảng cách  xa,   tranh thủ dọn rác dọc đường kiếm điểm công đức, cô chọn  ghế cứng.
 hôm nay vận may chẳng  như  khi — tàu xuất phát từ Thanh Bắc, thùng rác  tàu sạch sẽ tinh tươm, chẳng  gì để dọn.
Đành   cho đến khi tàu cập ga Hồng Thành lúc tờ mờ sáng.
Cô bước xuống,   nên  , bèn hỏi thăm đường đến hợp tác xã thương mại  thong thả  bộ.
Vừa ,  quan sát đường xá, ghi nhớ từng ngóc ngách một.
Khi  ngang qua một con hẻm hẹp, bỗng  ai đó hô thất thanh:
“Chạy mau!”
Ngay  đó, một đám  ôm đồ, xách bao, từ trong hẻm ùa , chen chúc như ong vỡ tổ.
Cố Tiểu Khê giật , nhưng phản ứng  nhanh — hẳn sâu trong hẻm là chợ đen  truy quét.
Không   vạ lây, cô cũng vội chạy theo.
Nhờ  thể   cải thiện và học qua võ thuật nhà họ Lục, cô chạy nhanh hơn hẳn  thường.
Đằng  vẫn  tiếng  hổn hển trò chuyện:
“Từ ngày cái tên Lưu Hiệu Hữu  lên  chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng, ngày nào cũng kiểm tra, ngày nào cũng bắt bớ. Người  còn sống thế nào  chứ!”
“Đừng chọc  ! Em rể  là quân nhân ở Quân khu Thanh Bắc,   sắp thăng phó doanh trưởng !”
Nghe , Cố Tiểu Khê khựng  nửa bước.
Phó doanh trưởng quân khu Thanh Bắc?
Lưu Mỹ Hoa... chẳng  vợ của Mạc Đức Sinh ?
Trùng hợp đến lạ.
Hai  phía  vẫn  tiếp:
“Hừ, phó doanh trưởng thì  ? Chỉ là kẻ chuyên thu gom phế liệu thôi! Con mụ Lưu Mỹ Hoa   đây còn dây dưa với  họ  nữa cơ!”
Cố Tiểu Khê sững  — thật đúng là Mạc Đức Sinh.
Vận mệnh   quấn   như thế ?
“Lưu Hiệu Hữu mới hôm  còn cho  lục soát nhà họ Giang. Ông thầy Giang  đây từng dạy  mà,  mà cũng chẳng tha!”
“Thứ vong ân bội nghĩa! Còn tệ hơn cả bọn buôn chợ đen như chúng . Nghe  mấy món tịch thu   cũng nuốt  ít!”