Ngay  đó, Cổ Tiểu Khê lập tức thử nghiệm. Cô tập trung  cuốn sách y học dày cộm  tay — và quả nhiên, cảm giác   khác . Mắt lướt đến , chữ nghĩa trôi  đầu đến đó. Mọi khái niệm phức tạp bỗng trở nên rõ ràng, dễ hiểu, thậm chí cô còn cảm thấy … thông minh lên thật.
Viện trưởng Trần họp xong  về, liền bắt gặp cô nhóc đang  xổm bên kệ sách của , lật tới lật lui như đang truy tìm kho báu.
Ông nhướng mày hỏi:
“Châu   xong mấy quyển  cho cháu mượn  ?”
Cổ Tiểu Khê ngoan ngoãn gật đầu:
“Dạ  ạ. Hai quyển.”
Thực … cô   xong bốn quyển,  còn kịp nghỉ trưa một lát.
Viện trưởng Trần cau mày:
“Cháu  kỹ chứ? Sách y   tiểu thuyết ,  qua là hiểu liền  ?”
Cổ Tiểu Khê nghiêm túc đáp, ánh mắt trong veo mà kiên định:
“Cháu  hết ! Cháu từ nhỏ    nhanh,  thể  lướt mười hàng. Chỉ là  vài chỗ chuyên môn  hiểu rõ, cháu đợi ngài về để hỏi.”
Viện trưởng Trần  thế, sắc mặt dịu , giọng trầm hơn:
“Được. Lại đây,  xem thử cháu hiểu đến .”
Cổ Tiểu Khê lập tức  thẳng dậy, cầm sách chạy tới.
“Viện trưởng, trang 89  về hệ miễn dịch của con … Làm  để tăng cường khả năng miễn dịch ạ?”
Câu hỏi  khiến ông  sững .
Còn cô — từng hai đời c.h.ế.t yểu vì bệnh tật, thể trạng yếu ớt — nên giờ đây, câu hỏi đó chẳng khác nào một nỗi khắc khoải trong tim.
Viện trưởng Trần  cô bé chăm chú,  bắt đầu giảng.
Một khi  , ông  liền ba tiếng đồng hồ.
Sau buổi giảng, ông mới nhận : cô bé  lĩnh ngộ cực nhanh, trí nhớ   lạ thường. Sách y khô khan,  thường  đến ngủ gật, mà con bé  chẳng những hiểu, còn hỏi  đúng trọng tâm.
Có tố chất. Rất  tố chất.
Ông thầm nghĩ, nếu  bồi dưỡng nghiêm túc, con bé nhất định  thể trở thành một bác sĩ xuất sắc.
Buổi trưa, Cổ Tiểu Khê hẹn Lục Kiến Lâm cùng  ăn.
Vân Vũ
Chiều đến, cô tới bãi phế liệu lớn nhất thành phố Thanh Bắc.
Giờ cô  quá vội kiếm công đức nữa — mà chuyển sang kiếm điểm tích lũy.
Sau khi Hệ Thống Đổi Cũ Lấy Mới  nâng cấp, chức năng phong phú hơn  nhiều, lựa chọn đổi vật phẩm cũng đa dạng gấp bội.
Cùng lúc đó, tại Kinh Đô, trong nhà họ Lục.
Lục Kiến Nghiệp  bên cửa,  Tất Văn Nguyệt đang thu dọn hành lý, khóe môi thoáng nụ  chua chát.
“Không  em   sẽ cùng  Thanh Bắc ? Sao giờ  vội  ?”
Tất Văn Nguyệt cài chốt vali, giọng bình thản:
“Nghe  Thanh Bắc  gặp thiên tai. Đoàn văn công của bọn em  tới sớm xem  thể giúp gì . Bên đó đang thiếu nhân viên y tế, mà em cũng  chút về y tá.”
Lục Kiến Nghiệp lặng . Anh , năm xưa cô học ngành y   vì .
“Hai ngày nữa  cũng  mà,  xin nghỉ phép , cùng  với em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-69.html.]
“Không cần. Em   một  , Hà Hạo đến đón em . Hà Lâm cũng  cùng.”
Giọng cô lạnh nhạt đến mức  để  chỗ cho  chen .
Lục Kiến Nghiệp khẽ siết nắm tay,  nhạt: “Vậy tùy em.”
Anh khoác áo rời  —  khí trong nhà lạnh lẽo như  gió thổi qua.
Sau khi họ , Ngụy Minh Anh,  ,  tỉnh giấc trưa liền gọi điện cho con út.
“Lâm , chị dâu hai con  Thanh Bắc . Anh hai con đang bực. Tính nó thì con  , cao ngạo, ăn   dễ . Con nhớ quan tâm chị dâu cả nhiều hơn nhé.”
Lục Kiến Lâm  xong thì thở dài.
“Mẹ,  hai để chị   một  ?”
“Ừ. Hai đứa ban đầu định  Quốc Khánh, giờ cô     sớm. Anh cả con vốn chẳng ưa cô , thôi, càng ít chạm mặt càng .”
Lục Kiến Lâm  gượng. Chuyện …   can  kiểu gì chứ?
Trước khi bà cúp máy,  vội :
“Mẹ, chị dâu cả  gửi quà với thư về cho ba , chắc sắp tới nơi . Mẹ nhớ nhận nhé.”
Ngụy Minh Anh khựng  một giây,  giọng dịu hẳn:
“Mẹ  .”
Trong đáy mắt bà lóe lên tia vui vẻ — vẫn là con dâu do chính nhà họ chọn mới hiểu chuyện.
Chưa về nhà   gửi quà .
Khác hẳn với Tất Văn Nguyệt — ba năm  dâu,  từng gửi gì về.
 là,  với   thể so sánh…
Tối đến.
Sau bữa ăn, Cổ Tiểu Khê  bên bàn, hí hoáy xử lý “chiến lợi phẩm” nhặt  ở bãi phế liệu chiều nay.
Vận may của cô hôm nay đúng là  tệ — cô tình cờ nhặt  một con d.a.o găm trông cũ kỹ, hoen gỉ, cán d.a.o lấm bùn, vứt lẫn trong đống mảnh sứ vỡ.
Thế nhưng khi cô khẽ kích hoạt Đổi Cũ Lấy Mới, con d.a.o  bỗng phát sáng rực rỡ...
Lưỡi d.a.o lóe lên tia sáng lạnh, chỉ cần khẽ chạm thôi cũng đủ khiến da thịt rợn ngợp vì độ sắc bén. Cán d.a.o  từ bạch ngọc, điểm xuyết mấy hạt bảo thạch nhỏ lấp lánh, tinh xảo đến mức  mà say mắt.
Cổ Tiểu Khê nâng con d.a.o trong tay, ngắm nghía thật lâu  mới chọn lấy một khối gỗ , cẩn thận cắt  một miếng  ý. Cô tỉ mỉ khắc từng đường nét,  thở như hòa  nhịp d.a.o điêu luyện. Chẳng bao lâu, năm chiếc khuôn bánh trung thu mang hoa văn khác   lượt hiện hình  tay cô, tinh tế, tròn trịa, tràn ngập  thở của  phụ nữ hiền lành khéo léo.
Nhìn thành quả  mắt, khóe môi cô cong lên một nụ  thỏa mãn. Con d.a.o găm , vốn tưởng chỉ dùng để phòng , nay  trở thành vật dụng khắc gỗ thuận tay vô cùng.
Rảnh rỗi chẳng  việc gì, cô  cặm cụi  thêm vài khuôn nữa,  khuôn bánh trung thu,  khuôn bánh ngọt. Nghĩ bụng, nếu   trong nhà  dư gạo bột, cô sẽ tự tay  bánh cho   thưởng thức.
Đang dọn dẹp đồ nghề, cô chọn  một tấm vải bông mềm chuẩn  may áo cho Lục Kiến Sâm thì  tiếng cửa mở. Lục Kiến Lâm bước , tay xách theo một túi lương thực.
“Chị dâu, chị ăn cơm ?” –  hỏi bằng giọng tự nhiên mà  thiết.
“Ăn ,” – Cổ Tiểu Khê mỉm , “trong nồi còn phần cho em đó, một bát cháo, hai miếng bánh gạo,  bàn còn  dưa muối. Em ăn  cho ấm bụng.”