Đêm khuya, tại nhà họ Lục.
Trong phòng khách, Lục Liên Thắng và vợ — Ngụy Minh Anh, đang  trò chuyện bên ánh đèn vàng.
“Tiểu Khê đúng là phúc tinh của nhà .” Ông khẽ thở dài, giọng mang theo sự xúc động chân thành. “Nếu   con bé… chuyến tàu  , thật sự   sẽ  .”
Ngụy Minh Anh rưng rưng nước mắt. Bà  ngờ chỉ là một chuyến trở về Kinh Đô, con trai và con dâu  vướng  vụ khủng bố đ.á.n.h b.o.m tàu hỏa kinh hoàng đến . Nếu vận may kém  một chút… bà  lẽ  mất con trai .
Không trách  tối nay, khi    bàn ăn, miếng thức ăn đầu tiên mà ông gắp  là cho Tiểu Khê. Trong lòng hai vợ chồng, cô gái nhỏ   trở thành báu vật.
Lục Liên Thắng khẽ lau nước mắt cho vợ:
“Tiểu Khê là đứa  ánh mắt trong trẻo, tính tình đơn thuần mà lương thiện. Kiến Sâm   đúng — con bé  hợp với Tất Văn Nguyệt. Sau … đừng để cô  rảnh rỗi chạy tới Thanh Bắc quấy rầy nữa.”
Ngụy Minh Anh nhẹ nhàng gật đầu:
“Em  dặn Kiến Nghiệp . Còn về phía nhà họ Tất, để em  chuyện.”
Lục Liên Thắng khẽ :
“Tư lệnh Bùi hôm nay còn đặc biệt gọi điện chúc mừng. Văn kiện thăng chức phó đoàn của Kiến Sâm   phê duyệt . Người  còn nhắc đến Tiểu Khê, gửi lời cảm ơn đấy.”
Ngụy Minh Anh khẽ thở dài, trong ánh mắt ngập tràn tự hào. Con trai bà từ nhỏ  xuất sắc, nay   một  vợ khiến bà cũng  yêu thương, quý trọng.
Trong khi vợ chồng ông bà Lục đang trò chuyện, thì ở phòng ,  khí    khác.
Lục Kiến Sâm ôm chặt cô gái nhỏ của  trong lòng, nụ hôn phủ kín, mang theo bao nhiêu khao khát  đè nén mấy ngày qua. Trên tàu,   kiềm chế  nhiều. Giờ đây, trong căn phòng quen thuộc từ thuở nhỏ,  chỉ  giữ lấy cô thật chặt.
Cố Tiểu Khê căng thẳng tới mức  dám nhúc nhích. Phòng của   ngay  phòng ông bà nội, cách phòng ba   xa. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng  thể   thấy.
“Đừng sợ.” Anh ghé sát tai cô, giọng khàn khàn, dịu dàng như dỗ dành. “Anh sẽ nhẹ thôi…  ai phát hiện .”
 cô vẫn run lên, khẽ lắc đầu: “Không …”
Cảm nhận sự căng cứng trong vòng tay ,  buông tay, khẽ vuốt lưng cô như vỗ về một chú mèo nhỏ. Cô vùi mặt  n.g.ự.c , tự thôi miên bản  rằng — chỉ cần ngủ, tất cả sẽ yên .
Anh cũng  ép, nhưng  ấm của cô, mùi hương của cô…  khiến  càng khó kiềm chế. Khi cô vô thức rúc  n.g.ự.c , như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn,  cúi xuống khẽ hôn môi cô —  nhẹ,  dịu dàng.
Vân Vũ
Cô  tỉnh dậy. Anh thử thăm dò sâu hơn… và  cô đáp  một cách vô thức.
Không ai   viên ngọc tím  cổ cô gái nhỏ lúc  khẽ phát sáng — như một lớp phong ấn mỏng, ngăn cô tỉnh , khiến cô chỉ còn bản năng mềm mại đáp  .
Một đêm trôi qua trong sự dịu dàng nhưng cũng cuồng nhiệt, triền miên như sóng biển.
Sáng hôm , khi ánh nắng xuyên qua rèm cửa, Cố Tiểu Khê mở mắt — và lập tức đỏ bừng mặt.
Những hình ảnh đêm qua như cuộn phim tua chậm hiện lên rõ ràng đến đáng sợ. Mọi thứ quá chân thực, khiến cô  dám   đàn ông bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-90.html.]
Lục Kiến Sâm mở mắt, kéo cô  gần, khẽ hôn lên môi cô:
“Em tỉnh  ?”
Cố Tiểu Khê lí nhí đáp, toan  dậy… nhưng cả  mềm nhũn,  ngã nhào  n.g.ự.c .
Ánh mắt Lục Kiến Sâm tối . Anh trở , dễ dàng áp cô xuống giường — nụ  thấp giọng mang theo chút cưng chiều, chút nguy hiểm.
Sau một “trận chiến” buổi sáng,  như  tiếp thêm sinh lực, còn cô thì kiệt sức như một đóa hoa nhỏ  gió xuân vùi dập.
Lúc ăn sáng, cô  ngáp ngắn ngáp dài, chẳng còn chút tinh thần nào. Anh thấy thế thì nhẹ giọng dỗ dành, ép cô ăn nửa bát cháo, trong lòng thầm nghĩ: Sau  nhất định  để cô rèn thể lực mới .
Vừa , ông bà nội Lục  tập thể d.ụ.c về, bắt gặp cảnh cô gái nhỏ  bên bàn ăn, má đỏ hây hây, ánh mắt lim dim buồn ngủ. Hai cụ  , nụ   khóe môi chứa đầy ẩn ý.
 lúc , Ngụy Minh Anh từ bếp  , đưa cho con trai hai túi đồ  chuẩn  sẵn:
“Trong  là đồ ăn. Giỏ nhỏ  thức ăn  nấu chín, tiện cho hai đứa dùng . Chăm sóc vợ con cho  . Sau  những nhiệm vụ quá nguy hiểm… thì đừng dẫn con bé theo nữa.”
Lục Kiến Sâm gật đầu: “Con  !”
Cố Tiểu Khê vội vàng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như nước hồ thu:
“Không, nếu nhiệm vụ  nhận  thể dẫn em theo thì nhất định  đưa em ,  ? Em  thích cùng   nhiệm vụ, em cũng sẽ chăm chỉ học y — nhất định sẽ giúp   !”
Lời  của cô nhẹ nhàng mà kiên định, khiến Lục Kiến Sâm  nhịn  khẽ bật . Trong lòng  như  một dòng nước ấm lan , xua tan  mệt mỏi. Anh đưa tay xoa đầu cô thật dịu dàng: “Được!”
Ngụy Minh Anh  bên cạnh chỉ  im lặng: “…”
Sao tự dưng  thấy buồn  thế ?  nghĩ kỹ  — như  cũng . Cảm giác vợ chồng hòa thuận, ngọt ngào như thế, ai  cũng thấy vui mắt.
Mười phút , Tư Nam Vũ lái xe tới. Khi Lục Kiến Sâm kéo hành lý xuống, Cố Tiểu Khê cẩn thận đặt một rổ trứng gà mà cô  dày công tích góp trong phòng trưng bày sản phẩm. Ngoài , còn  bốn mươi chiếc đùi gà, bốn mươi chiếc cánh và bốn mươi miếng ức gà    sạch, cấp đông sẵn.
Trước khi , cô khẽ ghé tai bà cụ Lục thì thầm mấy câu. Bà cụ mỉm  gật đầu, ánh mắt chan chứa sự hài lòng.
Tiễn con trai và con dâu xong, Ngụy Minh Anh tò mò hỏi:
“Mẹ,   Tiểu Khê  gì với  ?”
Bà cụ Lục  nhẹ, chỉ lên lầu:
“Nó , Tiểu Sâm  giao  bộ tiền tiết kiệm và trợ cấp trong nhà cho nó quản lý . Lần  hai đứa , tháng   chắc  về , nên nó lặng lẽ chuẩn  ít đồ ăn cho chúng . Con lên xem thử !”