Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, Cố Tiểu Khê phát hiện giá trị công đức của  tăng thêm một điểm. Cô nghiêng đầu  Lục Kiến Sâm, đôi mắt long lanh rực rỡ:
“Bây giờ    đây?”
Lục Kiến Sâm   đôi mắt như  ánh  , trong lòng dâng lên cảm giác  ôm chặt cô, nhưng  kìm , giọng trầm ấm như rượu vang lâu năm:
“Trước tiên  mua chút đồ ăn cho em. Tối nay  dẫn em  xem phim.”
Chỉ một câu  nhẹ nhàng cũng đủ khiến tim cô ngọt ngào tan chảy.
Hai  đến cửa hàng cung tiêu. Lục Kiến Sâm mua một lượt đủ thứ: hạt dưa, đậu phộng, kẹo, bánh ngọt, cả một cái giỏ tre để đựng đồ, thêm một phích nước nóng và một chiếc cốc — chẳng khác nào chuẩn   dã ngoại.
Cố Tiểu Khê  ngạc nhiên, nhưng  hỏi. Dù   trả tiền là , hơn nữa trông   vẻ  rủng rỉnh phiếu mua hàng.
Chưa hết, Lục Kiến Sâm còn mua hẳn một chiếc xe đạp. Anh chở cô vòng vòng qua những con đường rộng thoáng, gió chiều phả  mặt mát rượi, khiến cô cảm thấy như  đang bay.
Sau đó, hai  ghé nhà hàng quốc doanh, gọi bốn món — ba mặn một rau —  mang theo hai hộp cơm đến Rạp chiếu phim Nhân Dân.
Vì đến sớm nên rạp còn vắng. Anh chọn một chỗ khuất ở hàng ghế đầu, hai   sát bên .
Anh nhẹ nhàng bóc kẹo, đút bánh cho cô, hành động tự nhiên và ngọt ngào đến mức ai  ngang cũng  liếc ,   còn bộc lộ rõ sự ghen tị.
Ban đầu Cố Tiểu Khê  ngượng, nhưng dần dần cũng thả lỏng, đôi má hồng hây hây càng khiến cô thêm xinh xắn.
Trời tối dần,  đến rạp mỗi lúc một đông. Ăn nhiều đồ vặt nên cô  còn bụng để ăn cơm, ngược  còn đút  cho Lục Kiến Sâm,  khí ngọt ngào đến mức tan chảy.
Khi phim bắt đầu, cô tập trung  lên màn ảnh đen trắng cổ xưa, ánh sáng lung linh phản chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn của cô. Còn Lục Kiến Sâm… chẳng xem phim bao nhiêu, ánh mắt  chỉ dán lên cô.
Giữa lúc cao trào của phim, bàn tay cô bất ngờ   nắm lấy. Cô  giật , nhưng  rút về. Anh nâng tay cô lên, khẽ hôn lên mu bàn tay.
Trái tim Cố Tiểu Khê lập tức đập loạn, tai đỏ bừng. Ở nơi đông  thế  mà  vẫn tự nhiên như …
Như cảm nhận  sự căng thẳng của cô,  nhẹ nhàng siết tay. Cô  , cố giả vờ bình tĩnh, nhưng tim thì đập thình thịch như trống trận.
Một lúc , cánh tay rắn chắc của  bất ngờ vòng qua eo cô, kéo nhẹ  lòng. Cô cứng , nín thở,   nóng bừng.
Anh khẽ bật , cúi sát tai cô thì thầm:
“Đừng sợ,  ai thấy .”
Cô trừng mắt lườm  một cái, nhưng ánh mắt  mềm   nhanh. Khóe môi  cong lên, nụ  đầy cưng chiều.
Khi phim kết thúc,   lập tức rời  cùng dòng  mà nán . Đến khi rạp tối đen, chỉ còn  hai  trong  gian tĩnh lặng,  đột nhiên bế cô  lên đùi .
Trái tim cô như  nhảy  khỏi lồng ngực.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn của cô, giọng  khàn khàn, dịu dàng:
“Đừng sợ…”
Cố Tiểu Khê mím môi — cô  sợ, chỉ là tim đang đập điên cuồng thôi.
Ngay lúc , tiếng bước chân khe khẽ vang lên từ phía xa. Cô  định ngẩng đầu thì  bất ngờ cúi xuống, chặn môi cô bằng một nụ hôn…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-95.html.]
Cố Tiểu Khê   thật sự  dọa đến mức  dám cử động. Trái , Lục Kiến Sâm dường như chẳng hề  ảnh hưởng bởi những âm thanh xung quanh.
Nụ hôn vốn còn  phần kiềm chế của ,  khi nhẹ nhàng cạy mở đôi môi mềm của cô gái nhỏ, lập tức trở nên cuồng nhiệt, như cơn sóng ngầm cuốn phăng  lý trí.
Cố Tiểu Khê  cảm giác như dòng điện kỳ lạ đang truyền khắp cơ thể, khiến đầu óc cô ong ong, tay chân mềm nhũn,   chìm đắm trong  thở nóng rực của .
 lúc , từ  xa truyền đến tiếng trò chuyện mơ hồ.
Cố Tiểu Khê mải đắm chìm nên    để ý, nhưng Lục Kiến Sâm thì ngược  — sự hiện diện của những âm thanh  khiến  vô cùng khó chịu.
Cô gái nhỏ trong lòng đang khiến  bốc cháy từng tấc da thịt,  mà bên tai  vẳng lên tiếng  của  khác…
Để trấn áp cảm xúc đang bùng cháy,   nghiêng , tách hai chân cô , để cô  hẳn lên đùi ,  vùi đầu  hõm cổ thơm tho của cô.
Thực     gì cả.  hai  đàn ông đang  chuyện bên   vô tình chứng kiến cảnh , ánh mắt lập tức biến đổi, giọng điệu pha chút  cợt.
“Nghe   Hoa bảo thủ lắm, nhưng xem  cũng   thoáng  kém nước .”
“Trẻ trung thật ,  mà ghen tị ghê!”
“Ngày mai  khi chuyển hàng xong,  nhất định  tìm một cô nàng chiến ba trăm hiệp!”
Một tràng  khả ố vang lên,  đó tiếng bước chân xa dần.
Lúc , Cố Tiểu Khê mới    hồn. Và chính khoảnh khắc lý trí trở  , cô càng cảm thấy tim đập loạn nhịp, mặt nóng ran như lửa đốt.
Tư thế hiện tại của cô và Lục Kiến Sâm quá mức ám . Hơn nữa… cô  thể cảm nhận rõ ràng phản ứng của .
Lục Kiến Sâm ôm chặt cô, giọng khàn khàn như  thiêu đốt:
“Đừng nhúc nhích… để  ôm một lát.”
Cố Tiểu Khê  dám động đậy, ngoan ngoãn rúc trong lòng .
Mười phút , Lục Kiến Sâm thở  một  thật sâu. Cô gái nhỏ quá ngoan, khiến   mềm lòng   nảy sinh ham  trêu chọc.  nếu buông tay, trong lòng  lập tức trống trải khó tả.
Cuối cùng, vẫn là lý trí mạnh mẽ giúp  đè nén tất cả rung động mãnh liệt  xuống đáy lòng.
Chỉ là, khi về đến nhà khách, việc đầu tiên   chính là khóa cửa —  đó ôm chầm lấy cô gái nhỏ, cúi đầu hôn tới tấp, như  bù  tất cả sự nhẫn nhịn ban nãy.
Chẳng bao lâu , tiếng gõ cửa vang lên.
“Kiến Sâm!”
Là giọng Tư Nam Vũ.
Cố Tiểu Khê đỏ bừng mặt, vội đẩy : “Mau mở cửa!”
 
 
Vân Vũ