Quản lý Vệ trái lo nghĩ, cuối cùng ông cắn răng : "Chuyện , bàn với ông chủ ."
Tất nhiên Triệu Hướng Vãn ông đang suy nghĩ cái gì nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu.
Quản lý Vệ mới rời , Chu Phi Bằng đến gần cô, tò mò kéo tay cô khỏi cuốn sổ.
Triệu Hướng Vãn phản ứng nhanh chóng, di chuyển hai tay với cuốn sổ sang hai tấc, liếc Chu Phi Bằng.
Ánh mắt cô mang theo chút lạnh lẽo, Chu Phi Bằng ngượng ngùng rút tay về, gãi gãi đầu. Đàn em cái gì cũng , chỉ là... quá nghiêm túc, thật khó gần.
Hà Minh Ngọc cúi , nhẹ giọng hỏi: "Em gì ?"
Triệu Hướng Vãn nhấc tay, để lộ một hàng chữ thanh tú sổ:
...Nói dối tập thể.
Hà Minh Ngọc há hốc mồm: "Hóa bọn họ đều đang dối ?"
Triệu Hướng Vãn "ừ" một tiếng: "Ánh mặt quản lý Vệ lóe lên, còn nhân viên khi trả lời câu hỏi thường vô thức về phía ông , thỉnh thoảng còn sờ mũi, cắn môi, đây đều là những biểu hiện vi diệu khi dối."
Khóe miệng nhếch lên một chút, Chu Phi Bằng theo bản năng khịt mũi.
Triệu Hướng Vãn thêm một câu: "Khịt mũi thường là biểu hiện của sự tin tưởng."
Chu Phi Bằng tự chủ bóp nhẹ mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-107-chac-chan-khach-san-co-van-de.html.]
Triệu Hướng Vãn: "Bóp mũi là để che giấu sự rối loạn bên trong."
Hà Minh Ngọc bên cạnh thấy rõ, vỗ vỗ cánh tay Chu Phi Bằng: "Cậu từng thấy bản lĩnh của Triệu Hướng Vãn ? Dám tin !"
Lúc Chu Phi Bằng mới phản ứng , nhanh chóng nghiêm túc : "Không, , tin mà!" Nói xong vỗ đùi: "Tốt lắm~ Bọn họ dám dối tập thể? Rượu mời mà thích uống rượu phạt!"
Cả đội trọng án vì vụ án mà bận rộn làm việc liên tục, ngờ quản lý khách sạn và tất cả nhân viên khách sạn đều đang dối. Trong lòng Hà Minh Ngọc tức giận: "Hừ! Dám che giấu sự thật, chắc chắn khách sạn vấn đề!"
Triệu Hướng Vãn Hà Minh Ngọc, nhẹ gật đầu: "Lúc nãy khi em xem danh sách những lưu trú trong nửa năm qua, em phát hiện ít là khách quen, hầu hết đều là phụ nữ trẻ. Chị để ý đến bảng đèn quảng cáo cửa khách sạn ghi họ cung cấp dịch vụ phòng giờ ?”
Nghe đến đây, Hà Minh Ngọc lập tức hiểu . Cô cắn môi: “Gái mại dâm ngầm? Được , lát nữa chị sẽ báo cho đội phòng chống mại dâm để dẹp sạch cái khách sạn !”
Chu Phi Bằng cũng là một cảnh sát hình sự nhiều kinh nghiệm, hiểu. Anh xoa tay, mặt chút hưng phấn khó che giấu: “Nói dối tập thể? Để xem xử lý bọn họ thế nào!”
Cửa vang lên tiếng động, Triệu Hướng Vãn giơ một ngón tay lên, dấu giữ im lặng với Hà Minh Ngọc và Chu Phi Bằng.
Hai khẽ gật đầu, im lặng thêm. Cho dù tình mà Ông Bình Phương hẹn hò mỗi tuần là một nhiều , điều quan trọng nhất lúc vẫn là tìm đàn ông mà cô gặp khi chết. Còn chuyện giao vụ cho đội phòng chống mại dâm? Cứ để khi phá án tính.
Cánh cửa đẩy , quản lý Vệ cầm chiếc điện thoại .
Ông nở nụ lấy lòng, thái độ trở nên niềm nở hơn nhiều, khác so với lúc : “Ba vị cảnh sát gì hỏi thì cứ hỏi. Tôi cam đoan sẽ hợp tác. Chỉ mong rằng... thể giữ kín chuyện khách sạn xảy án mạng, đừng để phóng viên .”
Chu Phi Bằng và Hà Minh Ngọc cùng Triệu Hướng Vãn.
Mặc dù Triệu Hướng Vãn chỉ là thực tập sinh, mặc dù cô chỉ mới mười tám tuổi, nhưng hiểu một khí chất trầm tĩnh, ung dung, khiến khác tự chủ mà tin phục.
Triệu Hướng Vãn ngước mắt quản lý Vệ, mặt như : "Phối hợp sớm thì đến mức ."
Cô hứa sẽ giữ bí mật, nhưng cũng từ chối thẳng thừng, điều khiến trong lòng quản lý Vệ lo lắng, vội vàng lớn với các nhân viên đang ở hành lang chờ cảnh sát hỏi cung: "Mọi phối hợp với cảnh sát phá án, giấu giếm gì nữa! Có gì thì nấy, gì nấy, nhân viên nào cung cấp manh mối quan trọng sẽ thưởng thêm 10% lương tháng ."