Con người vẫn luôn có yêu cầu nhât định về không gian cá nhân, đây chính là khoảng cách tâm lý.
Thông thường khi hai người có quan hệ xã giao, thường khoảng cách giữa hai người sẽ là 1 đến 3 mét, nếu như một người xa lạ nhích tới gần hơn phạm vi dù chỉ là một mét., vậy thì sẽ khiến trong lòng đối phương sinh cảm giác khó chịu.
Khoảng cách cá nhân thường nằm trong khoảng từ 45 centimet đến 1 mét, đây là khoảng cách giữa bạn bè, người quen, khi giơ tay ra có thể bắt tay với nhau nhưng sẽ không dễ dàng chạm vào cơ thể của đối phương.
Khoảng cách thân mật thường là từ 15 đến 45 centimet, chỉ những người thân thiết nhất mới cho phép người khác xâm nhập vào phạm vi này, và mọi người sẽ bảo vệ khu vực này như bảo vệ tài sản của mình.
Triệu Hướng Vãn đã từng nghe dì Phương nói, thường ngày Vân Đức Hậu vẫn luôn xụ mặt khi tiếp xúc với người khác, dáng vẻ lạnh lùng, không cười, cũng chẳng có cử chỉ thân mật gì, điều này đại diện cho việc khoảng cách tâm lý của hắn ta cực kỳ lớn.
Vào giờ phút này, đối với một bãi bùn trong lòng Vân Đức Hậu, chiến thuật của Triệu Hướng Vãn chính là không ngừng tấn công, đột phá khoảng cách tâm lý trong lòng hắn ta, khiến phòng tuyền của Vân Đức Hậu trở nên hỗn loạn.
Triệu Hướng Vãn đã bước vào khoảng cách giao tiếp một mét.
Nghe thấy tiếng hít thở ngày càng nặng nề của Vân Đức Hậu, Triệu Hướng Vãn cảm thấy rất hài lòng với kết quả này.
“Vân Khiết có triệu chứng rối loạn lo âu cực kỳ nghiêm trọng, điều này đại diện cho việc cô bé đã từng gặp tổn thương tâm lý dị thường. Hiện tại, qua quan sát lâm sàng cho thấy, cô bé có các triệu chứng ly tán, tái hiện bệnh lý, tâm lý né tránh, và luôn đề phòng cảnh giác. Cô bé có đầy đủ bốn loại triệu chứng của bệnh rối loạn lo âu, điều này đại diện cho việc trong lòng Vân Khiết có một vết thương hết sức nghiêm trọng.”
Quả nhiên tim Vân Đức Hậu lại càng đập nhanh hơn, lặng lẽ lùi về sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Kéo theo đó chính là những bọt bong bóng bắt đầu nổi lên cuồn cuộn trên đống bùn trong nội tâm Vân Đức Hậu.
[Cô ta…]
[Biết rồi?]
Triệu Hướng Vãn tiếp tục tiến hành gây áp lực cho anh ta: “Đồng chí Vân Đức Hậu, nếu như anh là một người cha đạt chuẩn, vậy thì phải nên phối hợp cùng tôi, tìm ra nguồn gốc bệnh tình của Vân Khiết, như thế chúng tôi mới có thể chữa trị cho cô bé được! Nếu như anh dám né tránh, thế thì tôi cũng có lý do nghi ngờ, vết thương tâm lý này của cô bé có liên quan tới anh.”
Sắc mặt Vân Đức Hậu bắt đầu trở nên có chút trắng bệch.
Hắn ta lại cắn môi một cái.
“Vấn đề tâm lý của Khiết Khiết là do mẹ con bé gây nên! Vào năm con bé ba tuổi, Tạ Lâm đã bỏ lại con bé rồi ra nước ngoài, Vân Khiết đã đuổi theo rất lâu, không ngừng khóc lóc đòi mẹ. Thế nhưng… Lòng dạ người phụ nữ kia quá độc ác! Không quan tâm, cũng chẳng thèm quay đầu lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1081-co-ay-con-song-khong-nhi.html.]
Tiếng nói của Vân Đức Hậu trở nên lớn hơn: “Đúng! Chính xác là như vậy. Nếu các người muốn tìm ra bệnh, vậy thì giúp tôi đến tìm người phụ nữ kia, bảo cô ta quỳ xuống trước mặt tôi và Khiết Khiết, dập đầu xin lỗi, để cô ta sám hối, để cô ta cầu xin sự tha thứ của chúng tôi đi!”
Triệu Hướng Vãn liếc nhìn anh ta một cái: “Anh muốn chúng tôi tìm Tạ Lâm giúp anh sao?”
Trong mắt Vân Đức Hậu thoáng hiện lên vẻ điên cuồng: “Đúng thế! Không phải cô nói muốn tìm ra nguồn gốc của căn bệnh đó, muốn chữa trị cho Vân Khiết sao? Khiết Khiết bị như bây giờ đều là do người phụ nữ kia gây ra đấy!”
Đôi mắt phượng của Triệu Hướng Vãn híp lại, chợt lóe lên, tiến lên trước một bước, một lần nữa đột phá khoảng cách xã giao, đột nhiên thấp giọng hỏi một câu: “Cô ấy còn sống không nhỉ?”
Con ngươi Vân Đức Hậu chợt co rút.
Tim cũng bắt đầu đập loạn.
Mồ hôi lạnh túa ra sau ót.
Tuyến thượng thận cũng tăng vọt.
Hắn ta theo bản năng lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách với Triệu Hướng Vãn, cố gắng giả vờ bình tĩnh: “Sao tôi biết? Tìm người không phải là chuyện của cảnh sát các người sao?”
Trên bãi bùn trong nội tâm Vân Đức Hậu lại lần nữa nổi lên mấy bọt bong bóng.
[Con khốn này!]
[Đi c.h.ế.t đi!]
Triệu Hướng Vãn lại ép tới trước một bước, tiếp tục đột phá phòng tuyến tâm lý trong nội tâm Vân Đức Hậu.
Vân Đức Hậu bắt đầu cảm thấy phiền não.
Hắn ta cắn cắn môi: “Cô đừng có ép sát tới nữa, cô là nữ đồng chí, sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Lôi Lăng đứng bên cạnh nhìn, giống như ngồi trong phòng thẩm vấn, Triệu Hướng Vãn lại trở thành thợ săn, anh ấy nín thở, không dám động đậy.
Triệu Hướng Vãn cũng chẳng hề bị lời tố cáo của Vân Đức Hậu quấy nhiễu, cô vẫn tiến về phía trước, tiếp tục kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Bây giờ, khoảng cách giữa Triệu Hướng Vãn và Vân Đức Hậu đã đạt mức 60 centimet, điều này khiến hô hấp Vân Đức Hậu trở nên dồn dập hơn.