Triệu Hướng Vãn nâng tay lên, mạnh mẽ vung về phía sau.
Một lực mạnh mẽ ập tới, Vân Đức Hậu nhanh chóng bị hất ra, hắn ta loạng choạng lùi lại vài bước, cuối cùng phải dán sát lưng vào tường hành lang thì mới đứng vững được.
Triệu Hướng Vãn quay đầu lại, mặt lạnh lẽo như sương giá: “Cút! Nếu không tôi sẽ kiện anh tội tấn công cảnh sát đấy.”
Đôi con người của Vân Đức Hậu đảo qua đảo lại, hắn ta muốn khiến chuyện này ồn ào lên, sau đó thông qua áp lực dư luận mà ép cảnh sát phải từ bỏ lệnh cấm tiếp xúc.
Hắn ta nâng cao giọng lên, âm thanh vang vọng khắp hành lang: “Cảnh sát thì sao chứ? Cảnh sát thì có thể phớt lờ nhân luân*, cưỡng ép cha con phải xa nhau sao?”
*Nhân luân: luân lí làm người thời xưa.
Nghe được âm thanh, bác sĩ và y tá vội vàng chạy tới.
Bác sĩ nghiêm mặt lại: “Có chuyện gì vậy? Mấy người đừng có làm ồn trong hành lang!”
Y tác cũng có chút không vui nói: “Nhỡ làm bọn nhỏ sợ hãi thì làm thế nào?”
Vân Đức Hậu chỉ vào Triệu Hướng Vãn, khuôn mặt đầy vẻ lo âu cùng đau lòng: “Bác sĩ, mọi người tới đúng lúc lắm, người này là cảnh sát, cô ta không cho tôi tiếp xúc với con gái tôi, nói là lệnh cấm gì đó, thật quá hoang đường! Tôi là cha ruột của Khiết Khiết, tôi không chăm sóc nó chẳng lẽ lại để những cảnh sát chỉ biết nói suông này chăm sóc sao?”
Bác sĩ nhíu mày, đi đến trước mặt Triệu Hướng Vãn: “Cô là cảnh sát sao? Trước giờ tôi chưa từng thấy cô.”
Triệu Hướng Vãn lấy giấy tờ cảnh sát ra.
Bác sĩ cẩn thận nhìn một lát, sau đó nói ra điều bản thân nghi ngờ: “Cô đến từ cục cảnh sát thành phố Tinh, sao lại tới quản chuyện ở thành phố Dao chúng tôi thế này?”
Triệu Hướng Vãn bình tĩnh đáp lại: “Tôi là chuyên gia tâm lý cục cảnh sát thành phố Dao mời tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1084-chuyen-khong-lien-quan-den-minh-thi-treo-len-that-cao.html.]
Bác sĩ nhìn Triệu Hướng Vãn, nói với giọng điệu thương lượng: “Hiện tại vấn đề tâm lý của Vân Khiết đã được xử lý, con bé có thể tự mình ăn cơm, tự mặc quần áo, tự đi ngủ, cơ thể cũng đang dần dần khôi phục, ngày mai là có thể xuất viện rồi, đến lúc đó cảnh sát các cô định làm cái gì? Chẳng lẽ lại để con bé tới ký túc xá của cục cảnh sát sao?”
Bác sĩ nói rồi lại chỉ tay vào Vân Đức Hậu: “Vị phụ huynh này vẫn luôn chăm sóc con gái mình rất nghiêm túc, đi mua đồ ăn ở căng tin, lấy nước, giặt đồ, nói chuyện với con gái, đi dạo,... Có thể trước đây phương pháp giáo dục của anh ta có chút thô bạo, hơn nữa tính cách đứa bé lại tương đối hướng nội, thế nên đứa bé mới có phản ứng tâm lý mạnh mẽ như vậy. Tôi đã nói chuyện với vị phụ huynh này vài lần rồi, anh ta cũng bày tỏ sau này sẽ thay đổi phương pháp giáo dục con, đối xử với đứa bé dịu dàng hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút. Sắp đến kỳ nghỉ đông rồi, ngay cả hàng xóm báo cảnh sát cũng đã rút lại đơn kiện, các vị cảnh sát cũng đừng cố chấp không buông thế nữa, để anh ta đưa con xuất viện đi.”
Triệu Hướng Vãn biết rõ sẽ có tình huống như thế này.
Đối với mâu thuẫn gia đình, khái niệm của người dân thường chỉ đơn giản coi đó là một “mâu thuẫn” mà thôi.
Chuyện không liên quan đến mình thì treo lên thật cao.
— Chồng đánh vợ, một mặt thì rõ ràng là người chồng tính khí nóng nảy, nhưng người vợ cũng cố tình gây sự, miệng lưỡi quá lợi hại thì lại là ngòi nổ dẫn đến “mâu thuẫn”.
— Cha mẹ trách mắng con cái, một mặt thì đương nhiên là phương pháp giáo dục của cha mẹ không đúng, nhưng đứa trẻ không thông cảm cho nỗi khổ cực của cha mẹ, quá mức ích kỷ, cũng là lý do nó bị trách mắng.
Cách giải quyết mâu thuẫn gia đình bình thường đều là mỗi bên chịu một nửa.
Nếu như thực sự không được thì chỉ cần bỏ lại một câu: “Gia đình là nơi nói về tình yêu, chứ không phải là nơi để nói lý”, một chữ “yêu” có thể hòa tan tất cả, bạn tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt.
Nhưng mọi người đều không để mắt đến một chuyện, mâu thuẫn gia đình thường là mâu thuẫn phức tạp nhất, khó giải quyết nhất. Nếu như chỉ nói đến “yêu” mà không nói đến “lý” thì mâu thuẫn này sẽ càng lúc càng sâu, càng ngày càng khó giải quyết.
Huống chi, mâu thuẫn của nhà họ Vân căn bản không phải là vấn đề liên quan đến phương pháp giáo dục.
Mà nội tâm Vân Đức Hậu là một tên biến thái tâm lý vặn vẹo!
Đúng như những gì Chu Như Lan đã suy đoán, hắn ta đã chuyển sự căm hận đối với người vợ cũ sang người Vân Khiết.
Có thể vì khuôn mặt Vân Khiết giống hệt người vợ cũ nên Vân Đức Hậu mới coi con gái mình như một công cụ để xả giận, tiến hành ngược đãi cả tinh thần lẫn thể xác. Hắn ta không có tình yêu thương gì đối với con mình mà chỉ có thù hận, chỉ có sự hành hạ tinh thần vô tận.
Giết người, vẫn chưa đủ.
Hắn ta còn phải hủy hoại thế hệ sau, loại người rác rưởi như thế, Triệu Hướng Vãn tuyệt đối không cho phép hắn ta đến gần Vân Khiết nửa bước!