Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1085: Cán Cân Tình Cảm Trong Lòng Bắt Đầu Đung Đưa

Cập nhật lúc: 2025-07-05 01:37:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào bác sĩ.

“Bác sĩ, anh đã lập gia đình rồi đúng không?”

Bác sĩ có chút bối rối, gật gật đầu đáp: “Đúng, con trai tôi đã được sáu tuổi rồi.”

[Rốt cuộc vị cảnh sát này có ý gì đây? Mình đã nói với cô ấy để phụ huynh nhà đó đón đứa bé xuất viện rồi, nhưng sao cô ấy cứ lảng tránh vậy?]

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Vậy khi anh gần gũi với con trai mình, thằng bé có phản ứng thế nào?”

Vì tôn trọng nghề nghiệp cảnh sát nên bác sĩ cũng rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của Triệu Hướng Vãn: “Rất vui vẻ, bình thường công việc của tôi rất bận rộn, vừa về đến nhà là nó đã chạy tới ôm chân tôi rồi, còn thân mật gọi cha nữa.”

Triệu Hướng Vãn ý vị thâm trường nói: “Nhưng Vân Khiết lại cực kỳ bài xích gần gũi với tất cả những ai là nam giới, bao gồm cả cha ruột của con bé.”

Bác sĩ ngẩn người.

Sự quan tâm đến phương diện tâm lý ở các bệnh viện nhi vào những năm chín mươi vẫn còn chưa đủ. Sau khi Vân Khiết được đưa đến bệnh viện, trải qua kiểm tra toàn diện xong cũng không phát hiện ra dấu vết bị xâm hại tình dục, dậy thì sớm hay bất cứ vết thương nào do bị đánh đập gây ra, ngoại trừ bị suy dinh dưỡng thì không còn bệnh lý nào khác, thế nên bác sĩ cũng không nảy sinh ác cảm đối với Vân Đức Hậu.

Nghĩ đến sự yên lặng và cứng ngắc của Vân Khiết mỗi khi kiểm tra hàng ngày thì bác sĩ có chút do dự.

Vân Đức Hậu giận dữ đến mức gương mặt đỏ bừng, giọng nói hắn ta như rít từ kẽ răng ra ngoài: “Cô là đồ vô sỉ! Cảnh sát các người có phải đã gặp quá nhiều kẻ xấu quá rồi hay không đó? Tại sao lại nghĩ tôi xấu xa đáng ghét như vậy? Khiết Khiết là con gái của tôi! Là m.á.u mủ của tôi, tôi có thể làm gì nó chứ?”

Hắn ta nói rồi lại quay sang nhìn bác sĩ, thái độ thành khẩn, trong giọng nói còn mang theo chút khẩn cầu: “Tôi là đàn ông nên mới có phần thô lỗ, không chú ý đến con bé vì thiếu đi tình thương của mẹ lâu dài mà trở nên tương đối nhạy cảm hướng nội, cũng quan tâm và yêu thương con bé chưa đủ tốt. Lần này vì con bé không hoàn thành bài tập của kỳ nghỉ đông mà tôi đã tức giận phạt con bé, thế nên mới dẫn đến chuyện hàng xóm báo cảnh sát. Ngọc bất trác bất thành khí* mà, khi chúng ta còn bé không nghe lời chẳng phải cha mẹ chúng ta cũng đánh cho một trận đó sao? Vì sao đến lượt tôi cảnh sát lại nhất định coi tôi là một kẻ xấu không thể tha thứ cơ chứ? Van xin mọi người, đừng để cảnh sát đưa Khiết Khiết đi, con bé là đứa con duy nhất của tôi, là mạng sống của tôi đó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1085-can-can-tinh-cam-trong-long-bat-dau-dung-dua.html.]

*Ngọc bất trác bất thành khí: con người phải được rèn luyện đến nơi đến chốn thì mới nên người, ví với ngọc mà không mài thì không thể thành đồ dùng được.

Mới vừa rồi Triệu Hướng Vãn chỉ nhắc nhở một chút nhưng cũng đủ để Vân Đức Hậu cảnh giác: Không thể để cảnh sát can thiệp vào nữa.

Cảnh sát là người như thế nào? Nếu như để cảnh sát nghi ngờ chân tướng về việc Tạ Lâm ra nước ngoài, đến lúc đó mọi chuyện lộ ra ánh sáng rồi thì tử tội khó thoát! Hiện tại Vân Đức Hậu chỉ còn lại một suy nghĩ: Dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, nhanh nhanh chóng chóng dẫn Vân Khiết rời khỏi tầm mắt của cảnh sát.

Bác sĩ nghe được những lời này của Vân Đức Hậu thì cán cân tình cảm trong lòng bắt đầu đung đưa.

Có lúc anh ta cũng cảm thấy trên người đứa bé không có dấu hiệu bị ngược đãi, bình thường Vân Đức Hậu cũng thể hiện sự quan tâm đến con gái mình, có thể là Triệu Hướng Vãn đã thấy quá nhiều án hình sự nên mới nghĩ mọi chuyện quá phức tạp. Nhưng cũng có lúc anh ta lại cảm thấy đứa bé thực sự có biểu hiện quá nhạy cảm và căng thẳng, mà vừa căng thẳng một chút là lại co giật nôn mửa, có thể thật sự có bệnh tâm thần hoặc bệnh tâm lý, hẳn là nên tiếp tục ở lại bệnh viện để quan sát.

Triệu Hướng Vãn biết nếu như hôm nay không biểu hiện cường thế một chút thì chỉ sợ rằng sẽ rất khó để ngăn cản Vân Đức Hậu đến gần Vân Khiết.

“Tôi sẽ bắt đầu điều trị, mọi người đừng quấy rầy.” Cô đứng ngay trước mặt bác sĩ, bước thẳng vào phòng bệnh rồi xoay người đóng cửa lại.

Vân Đức Hậu muốn mở cửa nhưng lại bị Triệu Hướng Vãn thấp giọng cảnh cáo: “Cút!”

Có đôi lúc, thứ cần đấu tranh giữa người với người chính là khí thế.

Triệu Hướng Vãn vẫn là một bộ dạng không sợ gây phiền toái, thề phải giải quyết triệt để mâu thuẫn của gia đình này khiến cho Vân Đức Hậu cũng phải khiếp đảm.

Hắn ta chột dạ nhìn cánh cửa phòng bệnh đang khép hờ, cắn cắn môi đáp lại: “Vậy tôi sẽ đứng chờ ở ngoài hành lang.”

Triệu Hướng Vãn lạnh lùng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Con nhỏ c.h.ế.t tiệt này, rõ ràng cô ta định dùng phương pháp “kéo dài” để đối phó với mình đây mà. Vân Đức Hậu cũng rất chắc chắn, cảnh sát có việc của cảnh sát, không thể lúc nào cũng canh giữ ở trong phòng bệnh được, chỉ cần cho hắn ta một chút thời gian thôi thì hắn ta có thể đưa Vân Khiết về nhà rồi.

Loading...