Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1086: Giống Như Được Mẹ Ôm Vào Trong Lòng

Cập nhật lúc: 2025-07-05 01:37:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong mắt Vân Đức Hậu, một đứa trẻ chẳng có liên hệ m.á.u mủ gì với mình thì có ai lại muốn dính vào rắc rối? Mấy người hàng xóm có thể vì lo lắng nhất thời, vì phẫn nộ mà báo cảnh sát, thỉnh thoảng lại giúp đỡ một chút thì có thể, nhưng ai lại muốn gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng lâu dài cơ chứ?

Giúp người khác trông con, làm tốt thì đó là chuyện hiển nhiên, nhưng nếu làm không tốt thì sẽ bị cả thiên hạ chỉ trích.

Cảnh sát thì như thế nào? Cảnh sát cũng đâu phải là nhân viên của tổ chức từ thiện, bọn họ rất bận rộn.

Vân Đức Hậu biết rõ đối nhân xử thế.

Hắn ta nắm rõ tâm lý của đa số mọi người.

Nhưng lần này, Triệu Hướng Vãn sẽ khiến hắn ta phải thất vọng.

Sau khi đóng cửa nhốt Vân Đức Hậu ở bên ngoài, Triệu Hướng Vãn nhìn ba đồng nghiệp của mình ở trong phòng bệnh: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ chia thành hai nhóm để luân phiên chăm sóc con bé. Tôi và Chúc Khang một nhóm, Chu Như Lan và Chu Phi Bằng một nhóm. Tôi và Như Lan sẽ phụ trách bầu bạn, Chúc Khang và Chu Phi Bằng phụ trách liên lạc, bảo vệ. Nếu như Vân Đức Hậu dám lại gần con bé thì phải lập tức đuổi hắn ta ra ngoài.”

Chúc Khang hỏi: “Vậy nếu như Vân Đức Hậu cứ muốn vào thì sao? Dù sao hắn ta cũng không phải tội phạm, chẳng lẽ chúng ta lại có thể thật sự cưỡng ép đuổi người ra ngoài?”

Triệu Hướng Vãn nói: “Lôi Lăng đã đi xin lệnh cấm tiếp xúc rồi.”

Ánh mắt Chu Như Lan sáng lên: “Cái này hay.”

Chỉ cần có lệnh cấm tiếp xúc do tòa án ký thì mọi người đều có thể danh chính ngôn thuận đuổi Vân Đức Hậu ra khỏi bệnh viện.

Đối với việc cha mình rời đi, Vân Khiết cũng không thể hiện sự tiếc nuối nào. Cô bé yên lặng ăn hết cơm, rau cải và trứng gà, sau khi ăn xong thì thả thìa vào khay thức ăn, yếu ớt báo cáo: “Cháu, cháu ăn xong rồi.”

Triệu Hướng Vãn lại gần lấy khay thức ăn đi đưa cho Chúc Khang, sau đó thu lại cái bàn nhỏ rồi đặt nó về chỗ cũ.

Bởi vì Triệu Hướng Vãn đã giúp cô bé đổ đi những viên thịt mà cô bé cực kỳ ghét, thế nên Vân Khiết cũng không còn bài xích gần gũi với Triệu Hướng Vãn nữa, mà ngược lại có chút tín nhiệm.

Cô bé xoay người đặt gối xuống, Vân Khiết ngoan ngoãn chui lại vào trong chăn, sau đó yên tĩnh nằm xuống.

Mới vừa ăn cơm xong mà đã ngủ rồi?

Mặc dù làm như vậy không tốt cho cơ thể, nhưng giờ phút này Triệu Hướng Vãn cũng không ngăn cản những hành động tự nhiên của đứa trẻ mà lấy ghế ngồi xuống bên cạnh, chăm chú nhìn cô bé gầy gò lại nghe lời này.

Bị ngược đãi tâm lý lâu dài nên cô bé vô cùng nhạy cảm, bản năng sinh tồn khiến cô bé biết mình nhất định phải nghe lời, như vậy thì mới có thể khiến cảm giác chán ghét của cha mình giảm bớt, mới có thể giúp bản thân sống tốt hơn một chút.

Triệu Hướng Vãn đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mép giường.

Khoảng cách này vừa khiến Vân Khiết không cảm thấy căng thẳng hay phản cảm mà cũng có thể thúc đẩy cảm giác quen thuộc giữa hai người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1086-giong-nhu-duoc-me-om-vao-trong-long.html.]

Trên người Triệu Hướng Vãn có một mùi thơm phái nữ thoang thoảng, mùi này khiến Vân Khiết cảm thấy rất yên tâm.

Giống như được mẹ ôm vào trong lòng vậy.

Mẹ?

Con người Vân Khiết co rụt, cả người cũng trượt vào trong chăn.

Bên dưới chiếc chăn trắng tinh, bóng dáng nhỏ bé đang khẽ run rẩy.

Triệu Hướng Vãn lại “nhìn thấy” hình ảnh bên trong đầu Vân Khiết một lần nữa.

Một bóng dáng xinh đẹp mặc một chiếc áo khoác màu be, kéo theo một chiếc vali hành lý đi về phía trước. Bánh xe của vali hành lý ma sát với mặt đất phát ra tiếng “lộc cộc.”

“Mẹ, mẹ…” Vân Khiết nức nở gào thét.

Tạ Lâm chẳng hề dừng lại.

“Mẹ, mẹ…” Vân Khiết vẫn tiếp tục đuổi theo, vừa chạy vừa kêu lên.

Đột nhiên Tạ Lâm ngừng lại rồi chậm rãi quay đầu.

Một khuôn mặt tinh xảo xuất hiện, trên mặt cô ấy có hai hàng nước mắt.

Rốt cuộc Tạ Lâm vẫn phải dừng bước vì đứa bé.

Vân Khiết chạy tới, Tạ Lâm ngồi xổm xuống ôm cô bé vào lòng.

Một mùi thơm nhẹ nhàng xộc vào mũi, chính là mùi hương của mẹ.

Giọng Tạ Lâm nghẹn ngào, tràn đầy vẻ lưu luyến không nỡ: “Khiết Khiết, con chờ mẹ. Chờ khi nào mẹ thu xếp ổn thỏa ở nước ngoài xong thì sẽ tranh thủ quay về đưa con rời đi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.”

Rõ ràng Vân Khiết không hiểu lắm, cô bé vẫn khóc lóc nức nở: “Mẹ, đừng đi mà.”

Tạ Lâm nói thêm vài câu, cuối cùng vẫn phải nhẫn tâm, cố gắng đẩy Vân Khiết ra rồi rời đi mà không quay đầu lại.

Cảnh tượng thay đổi.

Mặt mày Vân Đức Hậu lộ vẻ dữ tợn, hắn ta cầm một cái bát inox, bên trong có hai viên thịt tròn vo, hắn ta hung tợn dùng thìa múc viên thịt đó lên rồi nhét vào trong miệng Vân Khiết.

Ngửi thấy một mùi m.á.u tanh nồng nặc, Vân Khiết ngậm chặt miệng, liều mạng lắc đầu.

Loading...