Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1090: Ép Con Gái Ăn Thịt Mẹ Mình!

Cập nhật lúc: 2025-07-05 01:37:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẫn Song Song cũng là một đứa bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nhưng cô bé có tình yêu thương của mẹ mình.

Sau khi bị bắt cóc, mặc dù Mục Tuyết Nhi phải chịu nhiều tổn thương, nhưng cô bé vẫn có một người cha yêu thương mình hết mực, không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm cô bé là Mục Cương.

So với Mục Tuyết Nhi, Vân Khiết thật sự đáng thương hơn rất nhiều. Lúc ba tuổi, cha mẹ ly hôn, mẹ ra nước ngoài bỏ rơi cô bé, vết thương này chưa đủ đau hay sao? Vân Đức Hậu còn tệ hại hơn, dùng câu chuyện về “viên thịt người” để kích động, hù dọa Vân Khiết.

Nếu đây không phải là ngược đãi tinh thần, vậy thì xin hỏi còn gì mới gọi là ngược đãi tinh thần?

Chu Như Lan và Chúc Khang trao đổi ánh mắt, bỗng dưng rùng mình: Có khi nào đó không phải là lời uy hiếp, mà là sự thật không?

Vân Đức Hậu đã bí mật g.i.ế.c c.h.ế.t vợ mình, giấu xác dưới nước. Sau khi g.i.ế.c vợ, hắn ta còn xẻ xác thành từng mảnh, làm thành viên thịt, ép con gái ăn.

Súc sinh!

Đê tiện!

Hai người đều nhìn thấy sự căm phẫn trong mắt đối phương.

Nhưng thái độ của Triệu Hướng Vãn lại rất điềm tĩnh, như thể ngay cả trời sập xuống cũng không sao cả.

Cô nhẹ nhàng giải thích bằng giọng điệu dịu dàng, êm ái nhất: “Thứ nhất, thịt người không thể ăn được. Nếu ăn sẽ nhiễm virus prion, khi bị ngộ độc, não sẽ bị virus ăn mòn, trở nên điên loạn, hành động bất thường, không thể tự kiểm soát, dễ tức giận. Khiết Khiết có cảm thấy bản thân mình như vậy không?”

Vân Khiết suy nghĩ một lát, dè dặt đáp: “Cha cháu… Dường như hơi giống vậy.”

Triệu Hướng Vãn lắc đầu: “Không, đó không phải là nhiễm virus prion, mà là vì chau cháu bị kích thích quá mạnh khiến tinh thần không ổn định.”

Vân Khiết là một học sinh rất giỏi, liền "ồ" một tiếng.

[Hóa ra, cháu không hề ăn thịt mẹ, thật là tốt quá.]

Chuyện "ăn thịt mẹ" đã trở thành bóng ma tâm lý ám ảnh trong lòng Vân Khiết, không ngừng nuốt chửng sự tự tin và niềm vui của cô bé, khiến cô bé ngày càng tự ti, khép kín, cảm thấy đầy tội lỗi và phủ định bản thân.

Triệu Hướng Vãn tiếp tục giải thích: “Thứ hai, cha cháu là một người rất xấu, ông ấy cố ý nói dối rằng mẹ cháu đã c.h.ế.t để khiến cháu cảm thấy sợ hãi. Khi cháu sợ, cháu sẽ bắt đầu nghe lời ông ấy, không dám phản kháng.”

Vân Khiết như hiểu ra, đôi mắt tròn to chớp chớp, cuối cùng trong nét mặt cũng lộ ra chút sinh khí và sức sống của một đứa trẻ.

[Cha là người xấu sao?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1090-ep-con-gai-an-thit-me-minh.html.]

[Ông ấy nói dối mẹ đã chết, còn nói thịt viên được làm từ thịt mẹ. Ông ấy còn ác hơn cả mụ phù thủy trong truyện cổ tích!]

Quả nhiên trẻ con rất dễ thay đổi, Triệu Hướng Vãn khẽ mỉm cười, tiếp tục vun trồng hạt giống “dũng cảm” trong lòng cô bé: “Thứ ba, cha cháu nói sẽ băm cháu làm thành viên thịt, đây là đe dọa tính mạng, có thể báo cảnh sát. Cảnh sát chuyên giúp đỡ người tốt và trừng phạt người xấu. Cô là cảnh sát, mấy cô chú đây đều là cảnh sát, mọi người sẽ bảo vệ cháu. Khiết Khiết đừng sợ!”

Lời nói của Triệu Hướng Vãn như ngọn gió xuân lướt qua mặt hồ đóng băng.

Vân Khiết cảm thấy trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, toàn thân tràn đầy sức mạnh, cô bé nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn, đôi mắt lấp lánh sáng ngời: “Cô ơi, cháu muốn xem thẻ cảnh sát của cô. Là thứ mà cô đã đưa cho cha cháu lúc nãy khiến ông ấy sợ hãi đó.”

Triệu Hướng Vãn không chút do dự lấy thẻ cảnh sát ra, đưa cho Vân Khiết.

Chiếc huy hiệu cảnh sát bằng vàng trên thẻ gồm quốc huy, chiếc khiên, Vạn Lý Trường Thành và cành tùng, tượng trưng cho việc bảo vệ quốc gia, nhân dân, duy trì an ninh, chiến đấu dũng cảm, được khắc sâu trong lòng mỗi cảnh sát.

Ánh sáng vàng lấp lánh, trang nghiêm và thiêng liêng.

Vân Khiết đưa ngón tay trắng trẻo, nhẹ nhàng vuốt ve huy hiệu, hạt giống “dũng cảm” trong lòng cô bé bắt đầu bén rễ.

“Cô ơi, cô đã từng nói cảnh sát rất dũng cảm, bảo vệ người tốt, không sợ kẻ xấu, đúng không ạ?”

Triệu Hướng Vãn không chút do dự gật đầu: “Đúng thế.”

“Vậy cô giúp cháu tìm mẹ được không ạ?”

“Được.”

“Cháu không muốn ở cùng cha nữa, cháu có thể vĩnh viễn không cần ăn thịt viên nữa không ạ?”

“Có thể.”

Nhận được sự khích lệ tích cực từ Triệu Hướng Vãn, sự hồn nhiên của Vân Khiết dần trở lại, cô bé nâng niu thẻ cảnh sát trong tay, chăm chú nhìn Triệu Hướng Vãn: “Cô ơi, cô thật tốt.”

Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng, đuổi kẻ xấu đi, được không?”

Vân Khiết gật đầu: “Được ạ!”

Triệu Hướng Vãn lại nói: “Bây giờ cháu hãy kể hết những điều mà cha cháu đã nói dối cháu cho cô nghe đi, cô sẽ ghi chép lại tất cả. Sau đó sẽ để pháp luật trừng trị cha cháu, có được không?”

Vân Khiết bắt chước Triệu Hướng Vãn, mỉm cười: “Được ạ!”

Triệu Hướng Vãn nháy mắt với Chu Như Lan, cô ấy lập tức lấy sổ ghi chép ra, ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu ghi chép cẩn thận.

Loading...