Trước đó, Vân Khiết luôn nghĩ rằng tất cả những gì cha cô bé nói đều là sự thật, nghĩ rằng mình đã ăn thịt mẹ, cảm thấy mình là người xấu, là đồng phạm. Gánh nặng tâm lý to lớn, nhưng cô bé lại không dám nói với ai, càng giấu kín càng sợ hãi.
Bây giờ, khi Triệu Hướng Vãn khẳng định rằng tất cả chỉ là lời nói dối, mọi thứ đều do cha cô bé bịa đặt, cuối cùng Vân Khiết đã dám nói ra.
“Cha nói, mẹ sẽ mãi mãi ở bên cha và cháu, nếu cháu không nghe lời, mẹ sẽ biết hết.”
“Cha nói, mẹ đang trốn trong mọi góc nhà, ngày ngày theo dõi cháu.”
“Cha nói, cháu phải ngoan ngoãn ở nhà, không được kể chuyện trong nhà cho bất kỳ ai. Nếu như cháu nói ra, buổi tối mẹ sẽ đến trong giấc mơ của cháu rồi ăn thịt cháu.”
“...”
Chu Như Lan vừa cẩn thận ghi chép vừa không ngừng nguyền rủa trong lòng.
[Đồ khốn nạn!]
[Hù dọa một đứa trẻ như vậy, tên đó có còn là người không?]
Còn Triệu Hướng Vãn lại đang tìm kiếm manh mối mới từ lời kể của Vân Khiết.
Manh mối thứ nhất: Tạ Lâm c.h.ế.t ở Kinh Đô.
Manh mối thứ hai: Giấu xác dưới hồ chứa nước.
Manh mối thứ ba: Qua lời kể vừa rồi của Vân Khiết, có thể hiểu rằng Vân Đức Hậu đã cất giấu một vài “chiến lợi phẩm” trong nhà không? Ví dụ như xương, mắt, tóc...
Dù vậy, vẫn không thể tìm thấy t.h.i t.h.ể của Tạ Lâm.
Nếu muốn định tội g.i.ế.c người, nhất định phải tìm được t.h.i t.h.ể của nạn nhân.
Việc điều tra phá án này vẫn vô cùng khó khăn.
Khi Triệu Hướng Vãn còn đang suy nghĩ, Lôi Lăng đột nhiên đẩy cửa bước vào, vẫy tay ra hiệu cho cô.
Triệu Hướng Vãn cũng không làm gián đoạn lời kể của Vân Khiết, khẽ đứng dậy, bước đến bên Lôi Lăng, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lôi Lăng kéo cô ra khỏi phòng bệnh: “Cục đã xin lệnh cấm tiếp xúc, mai mới phê duyệt xong.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Được.”
Có lệnh là tốt rồi, đợi một ngày thì đợi, dù sao cũng không thể để Vân Đức Hậu gặp Vân Khiết thêm lần nào nữa.
Lôi Lăng lại nói tiếp: “Vừa nãy Tạ Du đã liên lạc với tôi.”
Triệu Hướng Vãn nhìn anh ấy một cái: “Em trai của Tạ Lâm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1091-neu-muon-dinh-toi-giet-nguoi-nhat-dinh-phai-tim-duoc-thi-the-cua-nan-nhan.html.]
Lôi Lăng thở dài: “Đúng vậy, cha mẹ và em trai của Tạ Lâm đều đang ở Thượng Hải, đã cắt đứt liên lạc với bạn bè ở đây, khó khăn lắm mới tìm được bọn họ. Tạ Du nói cậu ấy rất đau lòng khi biết chuyện của Vân Khiết, cậu ấy cũng không ngờ Vân Đức Hậu lại ngược đãi con gái của mình như thế. Lúc cha mẹ của cậu ấy rời khỏi đây, rõ ràng Vân Đức Hậu đã hứa sẽ nuôi dạy con bé tử tế, không ngờ...
Triệu Hướng Vãn ngắt ngang câu chuyện cũ mà anh ấy đang kể: "Bao giờ Tạ Du đến thành phố Dao?"
Lôi Lăng cắn răng: "Cậu ấy nói hiện tại công việc rất bận, cần phải xin nghỉ phép. Sức khỏe của cha mẹ lại không tốt, vừa mới xuất viện, chân tay không được linh hoạt, lại sợ nhìn cảnh cũ nhớ người thân nên không đến được."
Triệu Hướng Vãn hỏi: "Anh không nói với anh ta rằng Vân Khiết đã bị ngược đãi tinh thần sao?"
Lôi Lăng đáp: "Tôi nói rồi! Nhưng cậu ấy lại bảo là do tôi nghĩ nhiều, nói rằng có lẽ do mẹ bỏ rơi nên tính cách của Vân Khiết mới trở nên nhạy cảm như vậy."
Triệu Hướng Vãn nghe mà tức tối, cười lạnh: "Anh có số điện thoại của anh ta chứ?"
Lôi Lăng lấy ra một quyển sổ nhỏ, đọc một dãy số điện thoại ghi trong đó.
Triệu Hướng Vãn nhìn sang Chu Phi Bằng.
Chu Phi Bằng gật đầu.
Hiện tại, Vân Đức Hậu đã bị đuổi khỏi tầng này, trên hành lang cũng không có người lạ.
Triệu Hướng Vãn lấy ra một chiếc điện thoại di động màu bạc xinh xắn, nhỏ gọn. Đây là mẫu điện thoại mới ra mắt của thương hiệu nổi tiếng, giá cả đắt đỏ, sau khi tính toán xong chi phí hai chiều, người bình thường hoàn toàn không dám sử dụng.
Cô bấm gọi vào dãy số kia, chờ bên kia bắt máy.
"Alo?"
Chắc hẳn Tạ Du đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng giọng nói vẫn trong trẻo, nghe rất trẻ trung.
"Xin chào, tôi là Triệu Hướng Vãn từ cục cảnh sát thành phố Dao." Triệu Hướng Vãn đi thẳng vào vấn đề, để tránh rắc rối, cô trực tiếp mượn danh cục cảnh sát thành phố Dao.
Tạ Du lễ phép trả lời: "Xin chào, cảnh sát Triệu, xin hỏi có chuyện gì không?"
Triệu Hướng Vãn nói: "Nhờ anh đưa cha mẹ anh tới thành phố Dao ngay lập tức."
Tạ Du vẫn lặp lại lý do cũ: "Sức khỏe của cha mẹ tôi không tốt, không muốn quay lại thành phố Dao. Tôi sẽ cố gắng đến sớm nhất, ngày mai, ngày mai tôi sẽ mua vé."
Triệu Hướng Vãn lạnh mặt: "Nếu các người không đến, ai sẽ báo án cho Tạ Lâm?"
Đầu dây bên kia lập tức im lặng.
Một lúc sau, Tạ Du dè dặt hỏi: "Báo án cho chị tôi, ý cô là sao?"
Triệu Hướng Vãn nói: "Cô ấy đã mất tích suốt sáu năm, vậy mà người nhà chẳng hề báo án, rốt cuộc các người đang nghĩ gì vậy?"
Tạ Du giải thích: "Chị tôi đang ở nước ngoài..."
Triệu Hướng Vãn hỏi lại: "Anh tin điều đó à?"