Vân Đức Hậu cảm thấy không ổn.
Lúc ban đầu khi hàng xóm báo cảnh sát, hắn ta hoàn toàn chẳng thấy lo lắng chút nào. Cho dù cảnh sát tìm đến tận nhà, bắt hắn ta đến đồn cảnh sát, Vân Đức Hậu vẫn không hề sợ hãi. Thời đại này rồi, ai còn quan tâm đến mâu thuẫn nhà người khác chứ? Hơn nữa hắn ta cũng không đánh, không chửi con gái, chỉ nhốt cô bé vào trong phòng tối, chẳng lẽ việc này có thể khiến hắn ta phải ngồi tù sao?
Nhưng bây giờ, rõ ràng là tình hình không ổn chút nào.
Trước đó, Vân Đức Hậu gặp phải Lôi Lăng trong bệnh viện, đây chính là mối tình đầu của vợ hắn ta, Tạ Lâm. Lôi Lăng vừa đến đã muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.
Sau đó, Lôi Lăng lại mời Triệu Hướng Vãn tới, là một chuyên gia tâm lý học hành vi từ nơi khác tới, cô vừa đến đã kiên quyết đuổi hắn ta ra khỏi phòng bệnh.
Tiếp theo nữa… Một nhân viên hành chính cầm tới một tờ lệnh cấm, hoàn toàn cô lập hắn ta với con gái.
Trong hai ngày vừa qua, lòng Vân Đức Hậu như bị mèo cào, khó chịu vô cùng, trong đầu không ngừng suy nghĩ lung tung cả ngày lẫn đêm.
Hắn ta thầm nghĩ, có khi nào con gái sẽ tiết lộ điều gì hay không? Một hồi lại nghĩ, không thể nào, không thể nào, con gái hắn ta nhát gan như vậy, Vân Đức Hậu vẫn luôn nắm con bé trong lòng bàn tay, chắc chắn sẽ không dám nói gì cả.
Vân Đức Hậu nghĩ tới nghĩ lui, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại, thoải mái suy nghĩ. Cho dù con gái hắn ta có nói gì thì sao chứ? Ngược đãi trẻ em sao? Hoàn toàn không có chứng cứ. Còn về sự việc của Tạ Lâm, nói gì thì cũng trôi qua sáu năm rồi, có chứng cứ gì thì cũng biến mất rồi, sợ gì chứ!
Bên kia, tại bệnh viện Nhi Đồng.
Cuối cùng, Tạ Du và cha mẹ Tạ cũng có mặt.
Sau khi xuống khỏi tàu hỏa, còn chưa kịp bỏ hành lý xuống, cả gia đình đã chạy thẳng tới bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1093-khong-quan-tam-toi-song-chet-cua-con-gai.html.]
Tạ Du có dáng người cao lớn, cơ thể cường tráng, trời lạnh như thế mà cũng chỉ mặc mỗi một chiếc len mỏng cùng một chiếc áo khoác, trông vô cùng mạnh mẽ.
Cha Tạ tên đầy đủ là Tạ Khang Thích, còn mẹ Tạ tên là Liễu Thúy Phương, cả hai người đều đã ngoài sáu mươi, mái tóc bạc trắng, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn. Bởi vì tự trách và lo lắng, bọn họ mất ngủ cả đêm, nghĩ tới tất cả những gì con gái đã phải chịu, đau lòng tới mức không cách nào thở nổi. Không chỉ vậy, bôn ba xuống một quãng đường dài, mệt mỏi không thôi, điều này khiến hai ông bà già đau lưng, mỏi gối, vất vả lắm mới đi tới phòng bệnh của bệnh viện. Lúc đến nơi, hai chân có chút run run, gần như không thể đứng vững.
Nhìn thấy Vân Khiết đang ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, nước mắt của Liễu Thúy Phương và Tạ Khang Thích rơi xuống từng giọt, từng giọt, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Lâm Lâm…”
Quá giống!
Khuôn mặt tròn trịa củ Vân Khiết giống hệt gương mặt của Tạ Lâm lúc nhỏ.
Triệu Hướng Vãn và Chu Như Lan chuyển ghế tới cho hai ông bà ngồi, sau khi ổn định chỗ ngồi, ông cụ thở dài một hơi, cuối cùng cũng cảm nhận được hai chân.
Dưới sự khuyên nhủ của Triệu Hướng Vãn, bây giờ Vân Khiết trông đã sáng sủa hơn một chút, cũng không còn né tránh khi nhìn thấy có người tới thăm như lúc trước nữa.
Dáng vẻ ngoan ngoãn, biết điều, nghe lời của cô bé rất được lòng người lớn, nếu không cũng sẽ không nhận được sự quan tâm và giúp đỡ của dì Phương ở căn hộ đối diện.
Thấy hai ông bà cụ đang vừa khóc vừa nhìn mình chăm chú, Vân Khiết cũng không nói gì, chỉ hoảng hốt nhìn bọn họ một cái, khẽ mỉm cười.
Chỉ một nụ cười nhàn nhạt như thế, khiến lòng Liễu Thúy Phương đau như bị d.a.o cắt. Con gái của bà ấy, lúc còn bé cũng trông ngây thơ, đáng yêu như thế. Tuy nhiên, bởi vì bản thân bà ấy sĩ diện, bây giờ cũng chẳng biết con gái còn sống hay đã chết.
Vào giờ phút này, Liễu Thúy Phương cảm thấy hối hận không thôi, bắt đầu tự hỏi vì sao lúc trước lại để Tạ Lâm kết hôn với Vân Đức Hậu, cũng tự hỏi vì sao lúc Tạ Lâm chuẩn bị ra nước ngoài lại không chịu đến gặp mặt cô ấy, hơn nữa tại sao lại không chịu đọc kỹ bức thư kia một chút? Nếu như bản thân bà ấy quan tâm con gái hơn một chút, yêu thương con gái hơn một chút, ít nhất… Trước khi Vân Đức Hậu gây tổn hại cho Tạ Lâm, hắn sẽ kiêng dè hơn một chút, đúng không?
Tạ Lâm ra nước ngoài sáu năm, ngoài bức thư lần đó ra cũng chẳng còn tin tức gì, sao bản thân bà ấy lại có thể vô tâm như vậy? Sao lại có thể vì hành động bỏ chồng, bỏ con của con gái mà lại bỏ mặc, không quan tâm tới sống c.h.ế.t của con gái thế này?
Bây giờ, vừa nhìn thấy Vân Khiết, tình mẫu tử trong Liễu Thúy Phương bị kích thích, nước mắt không ngừng rơi xuống, giọng nói run rẩy: “Khiết Khiết, bà là bà ngoại của cháu đây.”
Vân Khiết rụt người lại, lo lắng nhìn Triệu Hướng Vãn.