Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1095: Thế Mà Cảnh Sát Còn Đi Tin Lời Của Một Đứa Con Nít Sao?

Cập nhật lúc: 2025-07-05 01:38:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lệnh khám xét được giơ ra trước mặt Vân Đức Hậu, hắn ta đưa mắt kiểm tra, sau khi biết bản thân có phản kháng cũng vô ích, chỉ đành trơ mắt nhìn Lôi Lăng bước vào nhà mình.

Triệu Hướng Vãn chụp lấy cánh tay Vân Đức Hậu, đẩy hắn ta vào trong nhà, lạnh lùng nói: “Anh đứng đây, đừng có mà lộn xộn!”

Triệu Hướng Vãn đột nhiên đột phá khoảng cách thân mật với Vân Đức Hậu, điều này khiến cả người hắn ta bắt đầu căng thẳng.

Cảnh sát không hề báo trước, đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, không những thế còn chuẩn bị đầy đủ tất cả giấy tờ liên quan, điều này khiến Vân Đức Hậu có cảm giác như thế có một tấm thiên la địa võng đang phủ xuống người hắn ta, khiến hắn ta không thể chạy thoát,

Bãi nước bùn nhớp nhúa trong nội tâm Vân Đức Hậu lại bắt đầu sôi trào ùng ục.

[Khiết Khiết đã nói gì với cảnh sát rồi?]

[Thế mà cảnh sát còn đi tin lời của một đứa con nít sao?]

[Mình băm vụn người phụ nữ kia ra, làm thành thịt viên cho Khiết Khiết ăn thì thế nào? Đó là thịt của mẹ nó, ăn vào rồi sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi, tốt biết bao, ha ha ha ha…]

Tiếng cười gần như điên cuồng của Vân Đức Hậu khiến Triệu Hướng Vãn muốn nôn.

Tên đàn ông mất trí này, đáng chết!

[Mình chỉ mang hai miếng thịt nhỏ trên mặt cô ta về đây thôi, đều đã ăn hết cả rồi. Cho các người điều tra đấy, có thể tìm ra được manh mối gì tôi bội phục các người!]

Hai miếng thịt nhỏ trên mặt?

Triệu Hướng Vãn cố gắng kiềm chế cảm giác chán ghét trong lòng, bắt đầu tiến hành phân tích. Nếu như chỉ mang về hai miếng thịt, vậy thì sau khi ăn xong hết sẽ chẳng còn dấu vết gì để lại.

Sáu năm đã trôi qua, còn có chứng cứ gì nữa chứ?

Hành động g.i.ế.c người của Vân Đức Hậu là được hoàn thành ở Kinh Đô, vậy thì bọn họ có thể tìm được chứng cứ gì tại căn hộ nhỏ này ở thành phố Dao nhỉ?

Chuyện này còn khó giải quyết hơn tưởng tượng của Triệu Hướng Vãn rất nhiều.

Lôi Lăng dẫn theo Tiểu Ngũ và Đại Lữ, cả ba người bắt đầu đeo bao tay vào, sau đó tiến hành lục soát cẩn thận, đâu vào đấy.

Triệu Hướng Vãn đứng trước mặt Vân Đức Hậu, trong ánh mắt mang theo vẻ sắc bén như dao, tiếng nói vừa nghiêm nghị vừa nhanh chóng: “Bên trong căn nhà này, Tạ Lâm có mặt ở khắp mọi nơi, có phải không?”

Trong lòng Vân Đức Hậu hoảng hốt, cơ thể lùi về sau nửa bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1095-the-ma-canh-sat-con-di-tin-loi-cua-mot-dua-con-nit-sao.html.]

“Căn hộ này được phân cho chúng tôi sau khi hai chúng tôi kết hôn, tất cả đồ dùng trong nhà, và cả cách bố trí trong nhà đều do tôi và Tạ Lâm cùng nhau làm. Cho dù đã ly hôn, dù cho sau khi ra nước ngoài, cô ta không liên lạc với tôi nữa, trong căn này vẫn còn hơi thở của cô ấy, chẳng lẽ có gì không đúng à?”

Tên này tranh luận tốt thật!

Triệu Hướng Vãn nhích sang bên trái nửa bước.

Vân Đức Hậu lại như hình với bóng, lại đứng chắn trước mặt Triệu Hướng Vãn.

Giờ phút này, Vân Đức Hậu đang thấy căng thẳng cực độ, tất cả suy nghĩ trong nội tâm hắn ta cũng theo đó mà bộc lộ hết.

[Không thể để cô ta nhìn thấy.]

[Chắc chắn không thể để cô ta nhìn thấy.]

[Ánh mắt của người phụ nữ này có độc!]

Triệu Hướng Vãn giơ tay ra, giữ chặt lấy bả vai Vân Đức Hậu, hai tay hoạt động, Vân Đức Hậu bị cô đẩy sang một bên, để lộ bàn ăn sau lưng hắn ta.

Chỉ có một cái bàn… mà thôi.

Triệu Hướng Vãn từng bước, từng bước tiến lại gần chiếc bàn.

Cô cảm nhận được Vân Đức Hậu đang nín thở.

Không chỉ thế, cô còn nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của hắn ta.

[Không được…]

Lúc tiếng la đầy thê thương này truyền đến tai Triệu Hướng Vãn, cô cầm lấy con búp bê Barbie đáng yêu trên bàn ăn.

Con búp bê cao khoảng hai mươi centimet, nhỏ nhắn xinh xắn, trên người có đeo chiếc tạp dề nhỏ họa tiết hoa, quần short jeans ngắn, trên đôi chân nhỏ nhắn còn mang đôi bốt trắng. Làn da màu hồng nhạt, đôi mắt to xanh biếc, chiếc miệng nhỏ đỏ mọng, mái tóc tết bồng bềnh thành hai bím, ở cuối mỗi b.í.m tóc có cột dây buộc với hai hạt ngọc trắng nhỏ bằng hạt gạo, trông rất tinh xảo và đáng yêu.

Triệu Hướng Vãn cầm con búp bê trên tay, lật qua lật lại kiểm tra cẩn thận, nhẹ giọng nói: “Đây là búp bê được sản xuất vào cuối những năm 80, từ dây chuyền sản xuất đồ chơi liên doanh trong và ngoài nước phải không? Giá một con như thế này không rẻ đâu.”

Vân Đức Hậu cảm thấy cổ họng mình khô nóng, hắn ta nuốt nước bọt một cái, vội vàng giải thích: “Cái này là quà tôi mua cho Khiết Khiết, con bé thích vô cùng.”

Triệu Hướng Vãn liếc nhìn hắn ta một cái: “Anh căng thẳng cái gì?”

Vân Đức Hậu nào dám thừa nhận việc bản thân đang vô cùng căng thẳng, cười khan trả lời: “Tôi có căng thẳng gì đâu chứ. Chỉ là mấy đồng chí cảnh sát đây nói lục soát là lập tức lục soát, sau đó lại lật tung đồ đạc của tôi lên, đương nhiên tôi thấy không vui vẻ lắm rồi. Đây chính là món đồ chơi Khiết Khiết rất thích từ lúc còn nhỏ, cô lấy nó làm gì?”

Loading...