Sau khi thấy rõ người đánh mình là Tạ Du, sắc mặt Vân Đức Hậu lập tức trở nên trắng bệch.
Hắn ta đưa tay che con mắt bầm tím, mắt còn lại nhìn chằm chằm Tạ Du, tim đập nhanh.
[Đúng là cậu ta! Cậu ta tới đây rồi!]
Năm đó, khi Vân Đức Hậu theo đuổi Tạ Lâm, tất cả mọi người đều cảm thấy Vân Đức Hậu là một người đàn ông biết điều, hay ngại ngùng, hiền lành. Chỉ có một mình Tạ Du khịt mũi coi thường, không ngừng cảnh cáo Vân Đức Hậu, bảo hắn ta đừng có giở mấy trò bẩn thỉu.
Tạ Du là sinh viên đại học thể thao, học võ tự do, Vân Đức Hậu hoàn toàn không đỡ nổi một cú đ.ấ.m của cậu ta, vì thế trong toàn bộ nhà họ Tạ, hắn ta không sợ cha mẹ vợ, chỉ sợ Tạ Du.
Tạ Du mạnh mẽ, Lôi Lăng và Tiểu Ngũ phải liều cái mạng già của mình mới có thể ngăn cậu ta lại.
Vân Đức Hậu bị đánh tới mức mặt mũi sưng húp, nhưng cũng chẳng dám nổi giận, chỉ dám run rẩy nói: “Tạ Du, cậu, chị gái cậu đã ly hôn với tôi rồi.”
Tạ Du lớn tiếng hét lên: “Cũng bởi vì đã ly hôn nên anh g.i.ế.c c.h.ế.t chị ấy đúng không? Tôi nói cho biết, g.i.ế.c người phải đền mạng đấy!”
Vân Đức Hậu xảo quyệt và nham hiểm, nhìn bề ngoài có vẻ độc ác, nhưng thực chất trong lòng rất yếu đuối. Hắn ta chỉ dám bắt nạt trẻ con, nhưng khi đối mặt với Tạ Du hung dữ, lại hoàn toàn không dám phản kháng, hắn ta ấp úng nói: "Không... Không có, tôi không g.i.ế.c người. Chị cậu ra nước ngoài rồi mà, chẳng phải cha mẹ cậu còn nhận được thư chị cậu gửi về từ nước ngoài sao?"
Tạ Du căm hận Vân Đức Hậu đến tận xương tủy, hoàn toàn không thèm nghe lời ngụy biện của hắn ta: "Nếu chị tôi còn sống, sao chỉ gửi một lá thư về? Hơn nữa chẳng phải lá thư trước đó là do anh nhờ bưu tá mang đến sao? Đó chính là do anh bịa đặt ra! Chắc chắn anh đã bám theo chị tôi ngay khi chị ấy rời khỏi thành phố Sao, sau đó ra tay sát hại chị trên đường!"
Dù có sợ Tạ Du đến đâu, trước mặt cảnh sát, Vân Đức Hậu cũng tuyệt đối không bao giờ thừa nhận tội g.i.ế.c người, thế là hắn ta lập tức kêu oan: "Cậu đừng có vu khống tôi! Chị cậu sùng bái nước ngoài, bỏ chồng bỏ con, cầm tiền tôi bán nhà mua vé máy bay xuất ngoại. Đi biệt tăm biệt tích suốt sáu năm trời, không liên lạc với bất kỳ người thân nào, đó là do chị cậu vô lương tâm! Cậu lại nói tôi g.i.ế.c chị cậu? Ai thấy chứ? Ai thấy hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1097-trong-long-moi-nguoi-deu-cam-thay-vo-cung-quai-la.html.]
Bởi vì tiếng động trên tầng hai quá lớn, mấy người hàng xóm cũng bắt đầu vây lại trước cửa căn hộ 302 của Vân Đức Hậu.
Nghe thấy lời tố cáo của Tạ Du, trong lúc bất chợt, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, lặng lẽ bàn tán.
Ban đầu, phần lớn mọi người đều cảm thấy chuyện này là không thể nào.
“Không thể nào? Bình thường Tiểu Vân là một người có trách nhiệm với công việc, là một người biết điều, sao có thể g.i.ế.c người được?”
“Đúng đấy, rõ ràng là Tạ Lâm không đúng trước, đi một cái là biền biệt suốt sáu năm, còn chẳng thèm gửi thư từ gì về cho người nhà, sao bên giờ nhà họ Tạ lại đến đây vu khống rằng Vân Đức Hậu g.i.ế.c người?”
Tuy nhiên, khi nhìn thấy các cảnh sát với vẻ mặt nghiêm nghị bước vào để khám xét, Tạ Du đầy phẫn nộ, còn Vân Đức Hậu bị đánh mà cũng không dám phản kháng, dần dần, các hàng xóm cũng bắt đầu nhớ lại nhiều chi tiết.
“Ôi, mọi người nói thử xem, có khi nào chuyện này là thật không?”
“Tôi nhớ sau khi Tạ Lâm đi xong, Tiểu Vân lập tức vứt Vân Khiết sang cho dì Phương trông nom, sau đó xin nghỉ ba ngày ra ngoài một chuyến, bảo là phải chạy tới sân bay khuyên Tạ Lâm đừng đi. Có khi nào… Bởi vì không khuyên được cô ấy, cho nên đổi ý g.i.ế.c người?”
“Tạ Lâm có thể không liên lạc với người khác, nhưng nói thế nào thì Khiết Khiết cũng là con gái ruột của cô ấy, theo lý mà nói cũng nên viết thư cho con bé để hỏi thăm tình hình chứ? Cho dù cha mẹ ruột đốt lá thư cô ấy gửi về, cô ấy vẫn có thể viết một bức thứ hai, thứ ba kia mà, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại chẳng có tin tức gì. Không phải Tạ Lâm thật sự xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng quái lạ.
Trước đây, khi Tạ Lâm kiên quyết ra nước ngoài, vừa làm xong visa lập tức ly hôn với Vân Đức Hậu. Lúc kéo vali rời khỏi khu dân cư này, Vân Khiết, khi đó mới hơn ba tuổi, vừa khóc vừa chạy theo sau lưng mẹ, tiếng khóc thê lương đến mức khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Lúc đó, mọi người đều căm ghét Tạ Lâm, mắng cô ấy là đồ vô liêm sỉ, vì muốn ra nước ngoài mà không cần đến con gái. Mọi người đều cảm thấy vô cùng thương cảm cho Vân Đức Hậu, cho rằng hắn ta là người đáng thương, dù có chút lơ là với con gái thì cũng có thể tha thứ.
Nhưng giờ đây, khi nghe tin Tạ Lâm có thể đã bị Vân Đức Hậu g.i.ế.c hại từ lâu, không những thế tên này lại còn làm như không có chuyện gì, lừa dối mọi người để thu hút sự cảm thông, sự căm phẫn của mọi người nhanh chóng bùng lên, họ bắt đầu quay sang khinh bỉ Vân Đức Hậu.