Hứa Trân Mai cảm thấy thở phần khó khăn, nước mắt lăn dài từ đôi mắt đỏ hoe:
“Cảnh sát Triệu, thừa nhận, chính sự ích kỷ, đố kỵ của phạm lầm thể tha thứ. thật sự sửa sai, thật sự! Sau khi nghiệp cao đẳng, chọn trở về hệ thống mầm non của ngành cảnh sát làm giáo viên. Tôi chỉ bù đắp. Tôi những đứa trẻ cùng là con của cảnh sát như lớn lên, dạy chúng học văn hóa, học kiến thức.”
Nói đến đây, Hứa Trân Mai lấy một chiếc khăn tay từ trong túi, lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:
“Tôi thật sự chỉ bù đắp cho lầm phạm , cố gắng trở thành một , một đứa con xứng đáng của cảnh sát, để ba thể tự hào về . Thật sự, chỉ một sai lầm mà định đoạt cả đời ? Không thể cho một cơ hội ư?”
[Mới dạy một ngày, ba bắt chuyển công tác, điều đó công bằng ?]
[ lầm mắc năm mười một tuổi, lẽ nào sẽ mãi là dấu ấn thể tha thứ trong cuộc đời ?]
Giọng Triệu Hướng Vãn trở nên nghiêm khắc:
“Một sai lầm định cả đời? Lỗi lầm cô phạm suýt nữa khiến ba cô suy sụp cả đời, suýt nữa làm em gái cô gặp vận mệnh gian truân. còn cô thì ? Cô tù, ba ruồng bỏ, cũng chịu sự khinh miệt và chỉ trích của đời. Ngược , cô thuận lợi nghiệp cao đẳng, còn một công việc tử tế. Hai mươi tuổi, cô đủ may mắn . lầm của cô định đoạt cả đời cô, bởi vì cô ba đầy trách nhiệm và một em gái bao dung. Chính họ chọn tha thứ, nên cô mới thể mặt hôm nay. Bây giờ, cô đến tìm đòi cơ hội tiếp tục ở trường mầm non cảnh sát, cô cảm thấy... hợp lý ?”
Lời của Triệu Hướng Vãn như chiếc roi quất mạnh trái tim Hứa Trân Mai.
Cô đặt tay lên ngực, lùi một bước.
Tha thứ cho bản , lúc nào cũng là điều dễ dàng nhất.
Mặc dù hậu quả của lầm gây nghiêm trọng, nhưng Hứa Trân Mai tự thuyết phục thành công. Dẫu , ai mà phạm sai lầm, sửa sai vẫn là , đúng ?
Vì thế, khi hiệu trưởng và ba cô gọi điện báo rằng ngày mai cần đến trường mầm non nữa, đợi thông báo công việc mới, Hứa Trân Mai cảm thấy cam lòng.
Suy nghĩ , ba cô bận rộn công việc, chẳng thời gian quản cô làm việc ở . Việc khiến gọi điện hỏi thăm chắc chắn liên quan đến đứa trẻ tên Quý Thanh Bình trong lớp.
Đứa bé , trông giống Triệu Hướng Vãn. Đôi mắt phượng , giống y hệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1191-phien-ngoai-1.html.]
Trong giờ học, Hứa Trân Mai chữ “Mai” lên bảng đen, yêu cầu các bạn nhỏ gọi là cô giáo Mai Mai. Chỉ Quý Thanh Bình lên hỏi: “Thưa cô, tên đầy đủ của cô là gì ạ?”
Khi đó, Hứa Trân Mai hỏi ngược : “Tại con tên đầy đủ của cô?”
Quý Thanh Bình hề sợ cô giáo, ngược còn bình tĩnh trả lời: “Vì cô tên của từng bạn trong lớp, nên... để công bằng, em cũng tên của cô ạ.”
Gương mặt Triệu Hướng Vãn dần trùng khớp với nét mặt của Quý Thanh Bình trong ký ức. Hứa Trân Mai hiểu rằng, một từng chút do dự vạch trần cô như Triệu Hướng Vãn, nỗ lực giãy giụa của cô đều vô ích.
Hứa Trân Mai cúi đầu, nghẹn ngào : “Xin , là quá lỗ mãng. Tôi... sẽ rời ngày mai. Chị yên tâm, sẽ ở trường mẫu giáo cảnh sát nữa.”
Triệu Hướng Vãn lạnh lùng : “Sự hối chân thành cần cố tình thể hiện. Càng cố ý, càng giả tạo. Cô nên tự giữ lấy bản .”
Nói xong, Triệu Hướng Vãn rời , chỉ để cho Hứa Trân Mai bóng lưng cao ráo và cương nghị.
Hứa Trân Mai sững bóng lưng của Triệu Hướng Vãn, trong lòng tràn đầy nỗi ấm ức thể diễn tả thành lời.
Sự ăn năn của cô , chẳng lẽ là chân thành ?
Cô biểu hiện quá giả tạo ?
Rõ ràng... cô nỗ lực đổi, nghiêm túc thể hiện mà!
Tối hôm đó, chiếc giường trong ký túc xá độc , Hứa Trân Mai mơ một giấc mơ.
Thời gian trở khi cô 11 tuổi.
Cô dễ dàng bỏ Hứa Trân Bảo mà ghét bỏ cho cặp vợ chồng bán hàng rong. Không một ai phát hiện . Còn Triệu Hướng Vãn, cái đáng ghét , đang sách ở góc nào đó, dù ... nếu Triệu Hướng Vãn là sinh viên trường Đại học cảnh sát, cũng trở thành tử của ba cô , Hứa Tung Lĩnh.
Trong giấc mơ, Hứa Trân Mai cảm nhận niềm vui mà cô từng mong đợi.
Dù độc chiếm ba , cô vẫn vui.