Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1205: Phiên Ngoại 5: Mẫn Song Song
Cập nhật lúc: 2025-07-05 01:42:47
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai người đàn ông lạ mặt bước vào.
Một người trông hung hãn, cao lớn, lập tức giật lấy Song Song đang bảo vệ mẹ, tay phải cầm d.a.o dí sát vào lưng cô bé, ánh mắt chăm chăm nhìn Mẫn Gia Hòe:
“Đừng lên tiếng!”
Người còn lại trông như một kẻ vô lại, đưa tay đóng cửa lại.
Mẫn Gia Hòe nhìn con d.a.o đó. Con d.a.o được quấn trong vải, nhưng phần đầu nhọn ló ra, rất sáng, rất sắc bén. Trong khoảnh khắc ấy, n.g.ự.c cô ấy đau nhói.
Lúc này Mẫn Song Song lại vô cùng tỉnh táo.
Khoảnh khắc này, cuối cùng vẫn đến!
Kiếp trước, cũng chính hai người đàn ông này đột nhập vào nhà, nhanh chóng khống chế cô bé. Khi đó, cô bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, khóc lóc ầm ĩ, bị chúng dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng làm cô bé bất tỉnh. Mẹ cô bé cũng vì cố gắng giằng co với chúng mà bị đánh hai cái tát và bị thương.
Mẫn Song Song cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, không khóc không làm loạn, lặng lẽ nhìn mẹ mình, trong đôi mắt chứa đầy sự cầu xin: “Mẹ, đừng sợ.”
Sự bình tĩnh của con gái nhanh chóng trấn an được Mẫn Gia Hòe. Cô ấy mở lời thương lượng:
“Hai anh, sức khỏe tôi không tốt, con gái còn nhỏ. Các anh muốn chúng tôi làm gì? Hay là đưa ra điều kiện đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Người đàn ông trông như kẻ lêu lổng có vẻ hài lòng vì hai mẹ con này biết điều:
“Chúng tôi có chuyện cần tìm Mẫn Thành Hàng, chỉ đành phải thất lễ, hai người đi với chúng tôi một chuyến.”
Người đàn ông hung hãn cũng nói thêm:
“Nghe lời, đừng làm loạn, mọi chuyện sẽ dễ nói. Nếu dám la hét hay báo cảnh sát, d.a.o trắng vào, m.á.u đỏ ra!”
Mẫn Song Song bị người đàn ông hung hãn bế lên, cô bé không phản kháng, chỉ đưa tay nhỏ nhẹ đặt lên vai hắn ta, thái độ ngoan ngoãn và thành thật:
“Chú ơi, mẹ cháu phải uống thuốc mỗi ngày. Chú cho cháu xin một chút thời gian để mẹ cháu mang thuốc theo được không? Nếu không, lỡ trên đường mẹ cháu phát bệnh thì đi mua thuốc sẽ rất phiền. Chú yên tâm, cháu hứa sẽ không khóc không làm loạn. Ba cháu rất thương cháu, nếu biết cháu đi với các chú, ông ấy nhất định sẽ nghe lời.”
Lần đầu tiên gặp một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, hai kẻ bắt cóc có chút không quen.
Người đàn ông hung hãn ngẩn ra, rồi trao đổi ánh mắt với tên lêu lổng.
Nhờ vậy, Mẫn Song Song đã giành được sự tin tưởng của bọn bắt cóc. Chúng không làm cô bé mê man cũng không làm hại Mẫn Gia Hòe. Hai mẹ con an toàn đến được thôn Tam Loan ở huyện La và bị nhốt trong nhà của Cung Trường Thủy, được thím Quế mẹ cậu ta trông coi.
Mẫn Song Song cố gắng chiếm được lòng tin của thím Quế. Cô bé không khóc, không làm loạn, thậm chí còn giúp làm những việc nhà đơn giản. Điều này khiến thím Quế có chút mủi lòng. Một đứa trẻ vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn như vậy, ai nhìn mà không thương xót?
Ở được vài ngày, biến cố xảy ra.
Một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện tại nhà thím Quế.
Kiếp trước, không hề có sự xuất hiện của người phụ nữ này.
Sau này, Mẫn Song Song mới biết, người đó tên là Triệu Hướng Vãn. Cô là một cảnh sát.
Sự xuất hiện của Triệu Hướng Vãn như một vị thần, thay đổi hoàn toàn số phận của Mẫn Song Song.
Triệu Hướng Vãn bỏ ra một vạn tệ để mua lại Mẫn Song Song từ tay thím Quế, đưa cô bé ra khỏi thôn Tam Loan.
Ban đầu, Mẫn Song Song tưởng cô cũng giống những kẻ buôn người khác, muốn đưa cô bé xuống phía nam. Cô bé sợ hãi, sợ rằng số phận mình không thể thay đổi. Lúc đó, cô bé thậm chí đã từ bỏ phản kháng, đau khổ chấp nhận số phận.
Mẫn Song Song ngoan ngoãn gọi cô một tiếng: “Cô ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1205-phien-ngoai-5-man-song-song.html.]
Mẫn Song Song nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Triệu Hướng Vãn.
Nắm tay Triệu Hướng Vãn, ngồi trên taxi đến ga tàu, lòng bàn tay của Mẫn Song Song đầy mồ hôi.
Cô bé không biết người cô trước mặt mình đến từ đâu, sẽ đưa mình đi đâu. Mọi thứ trước mắt hoàn toàn khác xa với kiếp trước.
Khi đến ga tàu, Mẫn Song Song cùng Triệu Hướng Vãn và một người khác tên là Chúc Khang đến phòng cảnh sát trên tàu. Nhìn thấy Triệu Hướng Vãn xuất trình thẻ cảnh sát và đi qua lối đặc biệt để lên tàu, trái tim Mẫn Song Song bắt đầu đập nhanh hơn. Là cảnh sát! Là cảnh sát đến cứu cô bé!
— Cô bé sẽ không còn c.h.ế.t một cách bi thảm như kiếp trước nữa.
Mẫn Song Song nín thở, không dám nói chuyện, không dám làm ồn. Dù buồn tiểu cũng không dám xin đi vệ sinh, chỉ sợ rằng tất cả những điều này là một giấc mơ, rằng chỉ cần chớp mắt hay làm phiền, giấc mơ sẽ tan biến.
Mãi đến khi ngồi xuống toa ăn uống và cảm giác buồn tiểu không thể chịu đựng thêm được nữa, Mẫn Song Song mới rụt rè kéo nhẹ cánh tay của Triệu Hướng Vãn.
Khi chạm vào ánh mắt của Triệu Hướng Vãn, Mẫn Song Song nhận ra rằng ngay cả nữ cảnh sát này cũng có chút căng thẳng.
Sau khi đi vệ sinh xong, Triệu Hướng Vãn xuất trình thẻ cảnh sát của mình. Khi xác nhận người đã mua cô bé là cảnh sát, Mẫn Song Song không kìm được nước mắt, lặng lẽ trào ra.
Cô bé mím chặt môi, không dám phát ra một tiếng động, trong lòng cầu nguyện họ mau chóng đi cứu mẹ mình.
Dường như Triệu Hướng Vãn nghe thấy lời cầu nguyện của cô bé, hạ giọng trấn an: “Trước tiên cháu hãy theo bọn cô về nhà, bọn cô sẽ quay lại để cứu mẹ cháu sau. Hiện tại chúng ta không rõ có bao nhiêu kẻ xấu, nên cần cẩn thận.”
Lúc này, Mẫn Song Song mới yên tâm.
“Cạch cạch—cạch cạch!”
Tàu hỏa lao nhanh về phía trước, phát ra âm thanh đều đặn.
Cuộc đời Mẫn Song Song cuối cùng cũng khác hẳn kiếp trước.
Triệu Hướng Vãn đưa Mẫn Song Song về biệt thự nhà họ Quý, nói với cô bé rằng Mẫn Thành Hàng hiện đang bị giam tại cục cảnh sát. Cảnh sát cần sự hợp tác của hắn ta và nhờ cô bé ghi âm để trấn an ba mình.
Mẫn Song Song rất hiểu chuyện, ghi âm vài câu vào máy, nói với ba mẹ rằng cô bé đã được cảnh sát cứu, dặn mẹ uống thuốc nghỉ ngơi và bảo ba đừng sợ, phải giúp cảnh sát bắt hết kẻ xấu.
Rồi, tất cả đã thay đổi.
Mẹ cô bé khỏe mạnh. Dù ba cô bị kết án, nhưng hắn ta không làm hại bất kỳ đứa trẻ nào, còn giúp cảnh sát bắt được những kẻ định cướp ngân hàng. Vì vậy, hắn ta được giảm án và sớm được thả ra.
Những kẻ xấu không đạt được mục đích. Mẫn Song Song cùng ba mẹ sống hạnh phúc bên nhau.
Trong lòng Mẫn Song Song, cảnh sát Triệu giống như Quan Âm Bồ Tát đạp trên tòa sen, cưỡi mây bay tới cứu mình, kéo cô bé ra khỏi bùn lầy và thay đổi số phận bị bán, bị g.i.ế.c thảm của mình.
Mẫn Song Song lấy Triệu Hướng Vãn làm tấm gương, cố gắng học tập.
Cô ấy thi đỗ vào đại học và chọn ngành luật.
Sau khi tốt nghiệp, Mẫn Song Song trở thành một phóng viên chuyên mục pháp luật của đài truyền hình. Cô ấy đến một thành phố phía Nam, tìm kiếm nơi trong ký ức tiền kiếp, nơi đầy rẫy tội lỗi và dục vọng.
Tại đây, Mẫn Song Song đã phối hợp cùng cảnh sát phá tan một băng nhóm buôn bán mại dâm, bắt được tên đầu sỏ từng mua cô ấy ở kiếp trước và đồng thời lôi ra kẻ đã sát hại cô ấy.
Mẫn Song Song được cảnh sát trao tặng huy chương “Công dân dũng cảm”.
Triệu Hướng Vãn mặc đồng phục cảnh sát, dáng vẻ mạnh mẽ, tự tay đeo huy chương cho Mẫn Song Song.
Nhìn người ân nhân trước mặt, đôi mắt Mẫn Song Song rưng rưng lệ, khẽ nói: “Cảm ơn cô, cảnh sát Triệu. Chính cô đã thay đổi số phận của cháu. Cô là ân nhân lớn của đời cháu.”
Triệu Hướng Vãn mỉm cười không nói gì.
Kiếp này, cô chọn trở thành cảnh sát, giúp đỡ rất nhiều người.
Được mọi người nhớ đến, khiến những người lương thiện nhận được báo đáp xứng đáng, vậy là đủ rồi.