“Thế hai tiết kiệm đủ ?”
“Chưa, , , bao nhiêu tiền đều đưa cho Bình Phương hết cả.”
“Anh trong nhà bao nhiêu tiền ?”
“Hôm qua đến ngân hàng kiểm tra , nhiều lắm.”
“Được bao nhiêu?”
“Hơn ba ngàn.”
Triệu Hướng Vãn hỏi hết câu đến câu khác, chẳng cho Phan Quốc Khánh cơ hội để thở, điều khiến cảm thấy áp lực nặng nề.
[Tại câu hỏi mà cô hỏi khác những cảnh sát khác ? Tại cô hỏi những vấn đề ? Trong lòng cô đang nghi ngờ gì?]
“Ông Bình Phương cũng thu nhập từ việc làm ở quán cà phê, thể tự nuôi . Số tiền kiếm mỗi năm đều đưa hết cho cô , thế tiết kiệm một cắc nào, thì tiền của hai cả ?”
Câu hỏi khá nhức nhối, Phan Quốc Khánh nào chuẩn , há miệng một cái, nhưng chẳng phát bất kỳ tiếng nào.
[Con khốn , đồ gái điếm! Ông đây tin tưởng cô như thế, nhưng cuối cùng cô làm chuyện với ông đây, suốt ngày trang điểm vẽ chân mày, quyến rũ đàn ông khác, cầm tiền của ông đây sắm sửa cho , mở khách sạn, dụ dỗ trai trẻ, ông đây g.i.ế.c c.h.ế.t cô!]
Ánh mắt của Triệu Hướng Vãn dần trở nên trở nên sắc bén hơn.
Hà Minh Ngọc nhận thấy sự đối chọi giữa Triệu Hướng Vãn và Phan Quốc Khánh, cô rõ năng lực của Triệu Hướng Vãn, Phan Quốc Khánh vẫn trả lời câu hỏi, trầm mặc truy hỏi: “Phan Quốc Khánh, mời trả lời câu hỏi, tiền của hai cả ?”
Phan Quốc Khánh ngờ cảnh sát bây giờ nhàm chán như thế, thậm chí còn quan tâm tới việc tiền của gia đình tiêu . Bởi vì kìm nén sự bất mãn trong lòng, cũng khống chế cảm xúc , đưa tay vén bức màn ngăn cách lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-128-mot-nguoi-phu-nu-khong-biet-quan-xuyen-viec-nha-mot-nguoi-phu-nu-chi-biet-an-dien-cho-minh.html.]
“Cộp!” Một tiếng động vang lên, phòng ngủ riêng tư của hai vợ chồng xuất hiện mắt ba Triệu Hướng Vãn.
Trong đó một chiếc giường, bốn phía bao bọc bởi một chiếc màn che màu hồng, bộ ga trải giường bằng mềm mại, thoải mái màu hồng hoa đào. Một chiếc bàn vuông nhỏ màu trắng đặt sát cạnh cửa sổ, bàn trải một tấm khăn trải bàn màu hồng. Trên tủ đầu giường đặt một chai sữa bò nhỏ, bên trong chai cắm một cành hoa hồng khô. Có thể thấy, khi còn sống, Ông Bình Phương là một phụ nữ chú trọng đến chất lượng cuộc sống.
Phan Quốc Khánh mở tủ quần áo , lớn tiếng : “Các xem , các xem , tiền cực khổ kiếm đều tiêu hết đống đồ !”
Trong tủ quần áo là đủ loại quần áo và túi xách bày la liệt, giá cả rẻ.
Phan Quốc Khánh cầm một cái túi xách lên, hung hăng ném xuống đất: “Cái túi hết hai ngàn!”
Sau đó lấy một chiếc váy lụa dài: “Cái váy hết hai trăm!”
“Còn cái , một ngàn tệ!”
“Cái áo choàng dài tốn của tám trăm tệ!”
Mỗi một cái, mỗi một bộ đều là từng ly rượu của Phan Quốc Khánh, là tiền mồ hôi nước mắt mà kiếm từ việc uống rượu.
Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc đưa mắt .
Hà Minh Ngọc xích , nhỏ tai cô: “Trong tủ quần áo cũng bao nhiêu bộ là của Phan Quốc Khánh, phụ nữ cầm tiền chồng kiếm tiêu hết cho bản , chẳng trách…”
Cũng đợi Hà Minh Ngọc xong, Triệu Hướng Vãn lên tiếng.
“Một phụ nữ quán xuyến việc nhà, một phụ nữ chỉ ăn diện cho mà hề quan tâm gì tới , một phụ nữ cầm tiền của nuôi tình, nên… căm hận cô ?”
Lời của cô sắc bén lạnh lùng, tựa như một con d.a.o nhọn đ.â.m thẳng tim Phan Quốc Khánh.
Phan Quốc Khánh thở dốc dừng tay, mãi một lúc mới trả lời: “Không các hỏi tiền của chúng tiêu ? Bây giờ các chứ? Lúc lái xe chở hàng ở nhà máy cơ khí xây dựng tỉnh, khi kết hôn, Bình Phương chê kiếm tiền ít, thế là xin ngoài làm nhân viên bán hàng. Kết hôn ba năm, đưa cho cô cũng bốn, năm chục ngàn đấy. Thế nhưng, tiền gửi ngân hàng cũng chỉ ba ngàn, ha ha, ha ha, ha ha…”