Hà Minh Ngọc tinh nghịch: “Ngay cả cũng lọt tai, nếu như để Phan Quốc Khánh thì sẽ thế nào chứ? Ngay cả đàn ông còn thấy tức giận đúng ? Đội trưởng Hứa, Phan Quốc Khánh vẫn cứng miệng đúng ? Thế chúng dùng quyển nhật ký để cạy miệng , chừng sẽ đánh mất lý trí, lập tức thừa nhận thì ?”
Hứa Tung Lĩnh trầm tư một hồi, chậm rãi : “Chúng thể thử một , Hà Minh Ngọc cô .”
Triệu Hướng Vãn giơ tay lên: “Để em phối hợp.”
Chu Phi Bằng vỗ đùi: “ đấy, để hai họ thẩm vấn , đối mặt với việc phụ nữ sỉ nhục, Phan Quốc Khánh sẽ dễ dàng sụp đổ hơn đấy.”
Bị thẩm vấn một nữa, trong lòng Triệu Quốc Khánh chuẩn sẵn sàng thứ.
Trận đầu chiến thắng, điều khiến Phan Quốc Khánh vô cùng tự tin… cảnh sát cùng lắm cũng chỉ thôi.
Cho dù nhiều chứng cứ nữa thì tác dụng gì chứ? Dù chỉ cần thừa nhận, ai thể định tội !
Mang theo sự tự tin , Phan Quốc Khánh bước phòng thẩm vấn một nữa.
Phát hiện phòng thẩm vấn lạnh như băng đột nhiên trở nên ấm áp hơn nhiều, Phan Quốc Khánh cảm thấy sửng sốt. Giữa phòng đặt một chiếc bàn sắt dài, lạnh lẽo, hai cái ghế chia hai bên, rõ trong đó một cái thuộc về .
Điểm khác biệt chính là, ở chỗ chân tường nơi mấy chữ bát to màu đen “Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cực sẽ nghiêm trị” đang bày một chiếc bàn vuông nhỏ với khăn trải bàn màu hồng. Trên mặt bàn đặt một chai sữa bò rửa sạch sẽ, trong bình cắm một bông hồng màu đỏ.
Cảnh tượng quen thuộc khiến lông mày Phan Quốc Khánh ngừng nhướng lên… đây là một góc phòng ngủ ở nhà ? Sao trong phòng thẩm vấn dàn dựng cảnh ? Cảnh sát đang làm gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-136-ong-binh-phuong-co-gu-that-day.html.]
Trong đầu vang lên tiếng chuông báo động, ngay cả xuống lúc nào cũng .
Hứa Tung Lĩnh tới, yên tĩnh xuống đối diện Phan Quốc Khánh.
Phan Quốc Khánh chẳng tới Hứa Tung Lĩnh, tất cả sự chú ý của hấp dẫn khi thấy Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc sóng vai bước .
Hai họ cũng mặc cảnh phục, Hà Minh Ngọc uốn tóc xoăn, mặc một chiếc áo khoác nhung dài màu vàng sáng, trông thời trang và xinh . Triệu Hướng Vãn mặc một chiếc áo khoác bông màu hồng, mái tóc dài tới ngang vai tết thành hai b.í.m nhỏ, trông giản dị xinh tuyệt trần.
Ánh mắt Phan Quốc Khánh chút nóng lên, trong lòng cảm thấy xúc động. Hai cảnh sát một giống Ông Bình Phương lúc từ nông thôn lên thành phố, còn thì giống cô khi sự sầm uất của chốn thành thị gột rửa, nhất là dáng vẻ kiêu ngạo phớt lờ , giống hệt .
Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc cũng chào Hứa Tung Lĩnh, cũng chẳng thèm Phan Quốc Khánh lấy một cái, thẳng tới chiếc bàn vuông nhỏ đặt chỗ góc tường, xuống lấy một quyển nhật ký xinh .
Chu Phi Bằng cầm hai ly cà phê bước , mùi cà phê nồng nặc toả trong phòng thẩm vấn.
Hai chiếc ly sứ trắng viền vàng tinh xảo, Hà Minh Ngọc cầm lấy ly cà phê đặt bên miệng nhấp một ngụm, đặt xuống chiếc đĩa nhỏ, phát tiếng động trong trẻo.
“Ting…”
Tay Phan Quốc Khánh nhịn run rẩy.
Hà Minh Ngọc hì hì một tiếng: “Hướng Vãn, em nhớ lúc chúng đến khu ký túc xá của nhà máy cơ khí xây dựng tỉnh, Phan Quốc Khánh hệt như một tên điên , kéo mở tủ quần áo ném từng bộ quần áo xuống đất ?”
Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái: “Nhớ chứ, mấy bộ quần áo đó đều , Ông Bình Phương gu thật đấy.”
Hà Minh Ngọc giơ quyển nhật ký lên giữa trung: “Tiếc thật, mà Phan Quốc Khánh phát hiện , trong chiếc túi xách đen đặt trong tủ quần áo của Ông Bình Phương ẩn giấu một quyển nhật ký.”