Nữ sinh đại học lừa do IQ học vấn, mà là vì còn trẻ còn ngây thơ và quá bụng. Những kẻ bắt cóc thường xuất hiện với dáng vẻ yếu đuối, tìm kiếm sự giúp đỡ của bọn họ. Người tính bằng trời tính, ai thể tránh khỏi?
Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn mỉm thiện với Đinh Lan, định gì đó, nhưng của Đinh Lan vẻ cảnh giác, thấy cô đến gần con gái ngay lập tức ngăn , lườm cô một cái: "Cô định làm gì?"
Triệu Hướng Vãn thấy rõ sự đổi trong biểu cảm của Đinh Lan, đành rời .
Ga tàu huyện La tuy nhỏ, nhưng về quê ăn Tết đông. Theo dòng đông đúc, cô khỏi ga và bộ về phía nam nửa tiếng, cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng đến nhà bác Triệu Đại Thúy.
Sau khi ly hôn, bà mua một căn nhà cũ trong khu phố cổ của thị trấn, cách trường trung học huyện La xa, là nhà tự xây của cư dân thời kỳ đầu, chỉ một phòng ngủ, một phòng chứa đồ và một nhà vệ sinh nhỏ.
Phòng ngủ mười sáu, mười bảy mét vuông, kiêm luôn phòng ăn, phòng khách, và phòng làm việc. Bàn ăn, bàn học, tủ quần áo, giường, ghế sofa, bàn và hai chiếc ghế làm cho căn phòng chật kín.
Vì bếp, Triệu Đại Thúy bỏ tiền thuê đẩy mái nhà của phòng ngủ ngoài thêm một mét, dựng một cái bếp đơn giản mái hiên. Bà dựng một cái bếp lò tạm bợ, một cái chảo xào, thêm một cái bàn cũ nhặt làm bàn thái rau. Tuy đơn sơ, nhưng ít nhất cũng mưa ướt và đủ để dùng.
Triệu Đại Thúy là một phụ nữ trung niên đôi mắt nhân từ. Đã nửa năm gặp cháu gái, bà tươi rói đón cô nhà, đổ nước nóng chậu tráng men ân cần .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-145-huong-van-cao-rao-dang-dep-mac-dong-phuc-canh-sat-chac-chan-rat-dep.html.]
"Lại đây, rửa mặt . Ngồi tàu hỏa lâu thế chắc mệt lắm hả? Nửa năm gặp, hình như cháu cao lên một chút . Trường cháu nhà ăn ? Ăn uống đủ no ? Nghe trường còn phát đồng phục nữa đúng ? Sao cháu mặc về cho bác xem? Hướng Vãn cao ráo, dáng , mặc đồng phục cảnh sát chắc chắn ."
Trong nhà đốt than, ấm áp hơn bên ngoài nhiều. Triệu Hướng Vãn cởi áo khoác, lộ chiếc áo len xanh đậm cô mặc bên trong.
"Nhà ăn ở trường , còn phát phiếu cơm nữa, cháu ăn uống đầy đủ. Đồng phục phát mỗi loại hai bộ, cháu thường chỉ mặc ở trong trường thôi, ngoài thì mặc quần áo bình thường. Bác xem, cháu vẫn mặc chiếc áo len mà bác đan cho, ấm lắm."
Triệu Đại Thúy thấy chiếc áo len càng tươi hơn, đôi mắt híp thành một đường thẳng, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm sâu: "Tốt, , cháu thích là . Ban đầu bác còn định đan cho chị cháu một cái, nhưng nó bảo màu áo len quê mùa quá, chịu mặc. Vẫn là cháu gái Hướng Vãn của bác ngoan, cái gì cũng mặc, mà mặc gì cũng ."
Triệu Hướng Vãn múc một gáo nước nóng rửa tay, đắp khăn ấm lên mặt: "Chị cháu ạ? Hôm nay chị trực ca nào?"
"Hôm nay chị cháu trực ca ngày, lát nữa sẽ về. Hướng Vãn, cháu rửa mặt xong cứ để chậu đấy, luống rau cổng ngắt một nắm lá tỏi về, tối nay bác rang thịt xông khói cho cháu ăn."
Triệu Hướng Vãn đáp một tiếng, đẩy cửa ngoài. Ngôi nhà cũ là một căn nhà cấp bốn, cửa một luống rau nhỏ, Triệu Đại Thúy siêng năng trồng ít tỏi và cải thảo.
Vừa cúi xuống nhổ vài cây tỏi, thì cô thấy một tiếng : "Là tên trộm nào, dám đến nhà ăn trộm tỏi!"
Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, thấy một cô gái trẻ nhỏ nhắn, buộc tóc đuôi ngựa, mỉm chào: "Chị họ, chị về ."
Phạm Thu Hàn tuy cao, nhưng dáng mạnh mẽ. Cô bước nhanh tới, giúp cô nhổ thêm vài cây tỏi, nhổ trách : "Mẹ chị cũng lạ, em mới về sai em làm việc ? Đợi chị về làm cũng mà."