Mai Thanh Khê đến đây, nhíu mày: “Đuổi ? Cho dù đuổi thật thì khi đó việc đầu tiên Trạm Hiểu Lan làm là gọi cho Giả Tuấn Nam mới đúng.”
Não Cố Chi Quang nghĩ một suy nghĩ táo bạo: “Có khi Trạm Bình cưỡng ép đẩy Trạm Hiểu Lan lên xe lửa, đó cố ý che giấu sự thật, ép bọn họ chia tay thì ?”
Mai Thanh Khê khẽ lắc đầu: “Vô lý, nhiều bậc phụ cũng ủng hộ con cái yêu đương, nhưng từng thấy ai tạo hiện trường mất trộm đổ oan con cái trộm tiền như thế cả.”
Cố Chi Quang vỗ đùi: “Đây chính là điểm khả nghi ! Chia tay thì chia tay thôi, Giả Tuấn Nam cũng kiểu ăn bám , tại Trạm Bình làm chuyện phiền phức như thế?”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Sau khi Trạm Hiểu Lan rời khỏi tiệm giày lúc 5:30, xác nhận là về nhà ?”
Cố Chi Quang há miệng một cái, giơ tay lên gãi đầu: “Dường như là .”
Dường như là ?
Triệu Hướng Vãn tiếp tục truy hỏi: “Trong bếp dấu vết chuẩn bữa ăn ?”
Cố Chi Quang: “Không , là về nhà nấu cơm tối nhưng trong phòng bếp chẳng chuẩn gì, thớt vẫn lấy , rau hẹ mua buổi sáng vẫn còn lặt.”
Triệu Hướng Vãn: “Tiệm giày và khu tập thể Viễn Thông khá gần , năm giờ rưỡi bắt đầu rời khỏi tiệm giày, bảy, tám phút là thể về đến nhà đúng ? Trong thời gian ai thấy Trạm Hiểu Lan ?”
Cố Chi quang: “Trạm Bình ở lầu một, phía nam một sân nhỏ, nhưng phần sân đó cải tạo , cũng cửa sắt ở bên ngoài. Bình thường Trạm Hiểu Lan Trạm Bình ngoài đều xuống cầu thang lấy chìa khoá mở cửa. Bà cụ sống ở tầng hai dường như tiếng đóng cửa và một tiếng rên nhẹ, nhưng là gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-281-co-may-nguoi-tro-ve.html.]
Anh dừng một chút, bổ sung: “Hôm Trạm Hiểu Lan mất tích là thứ sáu, cảnh sát bắt đầu khởi động điều tra là chủ nhật, thứ hai. Bởi vì cách hai ba ngày nên trí nhớ sẽ sai lệch và mơ hồ. Hàng xóm cũng dường như thấy, nhưng cũng chỉ là dường như mà thôi. Có lẽ mấy ngày thấy, hoặc cũng thể là thấy ngày hôm đó.”
“Có mấy trở về?”
“Mấy á? Có thể mấy chứ? Đương nhiên chỉ một Trạm Hiểu Lan . Trạm Hiểu Lan về một , đều quen thuộc với cảnh , thế nên cũng để ý. Nếu như thêm một xa lạ theo cô , chắc chắn hàng xóm sẽ thấy tò mò, sẽ nhớ kỹ.”
Suy luận của Cố Chi Quang là đúng.
Cái gọi là “ chân đèn thì tối”, lúc mở đèn sẽ phát hiện , bởi vì đèn che khuất cho nên đèn sẽ là khu vực u tối. Cũng tương tự như thế, con đối với những sự vật hoặc sự kiện quen thuộc thường sẽ để ý nhiều.
Cố Chi Tinh suy nghĩ thẳng thắn hơn: “Ăn trộm thì chính là ăn trộm, khi nào tiền do Trạm Hiểu Lan trộm ? Có khi nào hôm đó lúc Trạm Hiểu Lan về nhà đúng lúc gặp tên trộm, hai vật lộn, giằng co một hồi, cuối cùng tên trộm g.i.ế.c c.h.ế.t cô ?”
Cố Chi Quang lắc đầu: “Không, , , cảnh sát đến nhà khám xét, ở hiện trường vết máu, cũng dấu vết đánh , khoá cửa cũng hề cạy mở, chắc hẳn ăn trộm .”
Cái đúng, cái cũng , đúng là hết cách.
Mai Thanh Khê khẽ hỏi: “Thế tìm Triệu Hướng Vãn để làm gì?”
Cố Chi Quang hì hì một tiếng: “Cũng khéo chuyện phiếm nhắc tới Triệu Hướng Vãn ? Tôi từng nhắc tới ở đại học Công An một tên Triệu Hướng Vãn, cô khả năng suy luận mạnh mẽ, còn là sinh viên chuyên ngành hình sự, chắc chắn cô thể giúp một tay mà.”
Triệu Hướng Vãn cúi đầu trầm tư.
Không thể loại bỏ khả năng Giả Tuấn Nam đang dối.
Mặc dù Cố Chi Quang Giả Tuấn Nam loại ăn bám, nhưng là một sinh viên đại học nghèo khó, quan hệ yêu đương với một nhân viên làm việc ở tiệm giày, ai chân thành đến mức nào chứ? Ai dòm ngó tiền của Trạm Hiểu Lan ? Nhận tiền hỗ trợ của cô để học, khi tìm công việc định đá cô , khả năng cũng .