Nếu thẳng thừng chia tay sợ khác là lương tâm, cũng sợ Trạm Hiểu Lan đồng ý, buông tha, thế nên sát hại cô , đó gieo rắc nghi ngờ, đẩy sự chú ý của về phía Trạm Bình.
Nếu như chuyện là như thế, thì gặp mặt Giả Tuấn Nam một chút.
Anh là trung là gian, suy nghĩ một chút là .
Nghĩ tới đây, Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, : “Tôi gặp Giả Tuấn Nam.”
Cố Chi Quang thấy thế, lập tức dậy: “Được, để gọi điện cho , bảo tới đây.”
Đại học tỉnh Tưởng cách đại học Công An tỉnh Tương cũng quá xa, Cố Chi Quang dùng điện thoại công cộng gọi điện cho Giả Tuấn Nam đang ở ký túc xá, tới nửa tiếng, xuất hiện ở cửa tiệm cơm.
Vóc Giả Tuấn Nam cao, hình gầy gò, đeo một cặp kính gọng đen, mặt mũi chút tiều tuỵ, bước quán cơm chụp lấy cánh tay Cố Chi Quang, vội vàng hỏi: “Thế nào ? Có tin tức gì ?”
[Rốt cuộc Hiểu Lan ? Tại cô mất tích? Không cô của cô đuổi chứ? Tại cô đến tìm ? Vất vả lắm mới tìm một cô gái , quan tâm đến , đau lòng cho . Ban đầu còn tưởng rằng cuộc sống khó khăn của cuối cùng cũng sắp kết thúc, thế nhưng tại ông trời làm khó thế ?]
Nội tâm của Giả Tuấn Nam đơn thuần thẳng thắn, bất kỳ đề phòng nào với bên ngoài, Triệu Hướng Vãn tiếng lòng một cách rõ ràng.
Ánh mắt vô cùng sốt ruột, cử chỉ hốt hoảng, vẻ mặt, phản ứng và tâm tư trong lòng đều thống nhất với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-282-tai-sao-hai-nguoi-lai-cai-nhau.html.]
Sau khi loại bỏ hiềm nghi của , Triệu Hướng Vãn tiếp tục quan sát phản ứng của Giả Tuấn Nam.
Cố Chi Quang kéo Giả Tuấn Nam xuống, bảo chủ tiệm mang một bộ chén đĩa mới tới, đó rót bia ly , an ủi: “Chúng đang nghĩ cách giúp đây, đừng vội, xuống ăn chút gì đó .”
Giả Tuấn Nam cũng khách sáo với , thuận thế xuống.
Cố Chi Quang giới thiệu , Giả Tuấn Nam chào hỏi qua loa, hiển nhiên tâm trạng kết thêm bạn mới. Vừa thấy Triệu Hướng Vãn là sinh viên chuyên ngành hình sự của đại học Công An, lúc mới khôi phục tinh thần, trong mắt hiện lên vẻ khao khát.
Triệu Hướng Vãn hỏi thẳng: “Tại hai cãi ?”
Cố Tuấn Nam hổ: “Tôi, gần gũi với cô , nhưng cô .”
[Điều kiện ở trong nhà máy sản xuất cơ khí chế tạo mới cũng ở mức tạm , một sinh viên đại học chuẩn nghiệp như , khi đến báo danh nhận việc sẽ phân đến khu ký túc xá dành cho hai . Nếu như kết hôn, là thể xin cấp cho phòng đơn. Tôi, cũng suy nghĩ tới chuyện kết hôn, tiên thuê nhà ở cùng , thế nhưng cô chịu đồng ý. Phải khi mắt ba hai bên thì mới cho gần gũi với cô . Chúng cũng yêu hơn một năm , thế nhưng cô vẫn luôn chịu cho gần gũi hơn, cũng như hôn, ôm… cô cũng chịu cho sờ chỗ đó, thật sự vô cùng nghi ngờ, rốt cuộc cô yêu ?]
Nghe tới đây, Triệu Hướng Vãn , Giả Tuấn Nam còn trẻ, bốc đồng, những cử chỉ mật với yêu của , nhưng Hiểu Lan từ chối tiếp xúc thể giữa nam và nữ rõ ràng như thế, thế nên hai nảy sinh hiểu lầm.
Triệu Hướng Vãn khẽ nhíu mày, trai gái yêu , tình cảm đến bước nồng nhiệt, khó kiềm chế là chuyện hết sức bình thường. Hai yêu một năm, thậm chí ngay cả hôn ôm cũng đều , phản ứng của Trạm Hiểu Lan dường như cực đoan.
Triệu Hướng Vãn cũng thích tiếp xúc thể với khác giống như , cho nên cô thể phản ứng của Trạm Hiểu Lan thế là , lẽ cô một câu chuyện cũ nào đó mà bản dám đối mặt.
Triệu Hướng Vãn trầm mặc một hồi lâu, mặt Giả Tuấn Nam đỏ tới tận mang tai, vội vàng biện hộ cho : “Tôi, chỉ là nhịn mà thôi, cũng tức giận gì. Bình thường khi Trạm Hiểu Lan tan làm chín giờ, cô sẽ chỗ điện thoại công cộng ở khu tập thể Viễn Thông gọi điện thoại cho . Cô gọi cho , cũng thể sang đó. Thứ sáu, thứ bảy là thời điểm quan trọng trong việc thực hiện đồ án nghiệp của nhóm , ngày nào cũng ở trong phòng thí nghiệm, cũng chẳng , thế nên đến tìm cô . Chủ nhật thời gian rảnh, chạy ngay đến tiệm giày tìm Hiểu Lan. Cậu, các đừng như thế, loại như thế…”