, , Chu Như Lan là con gái của , thiên vị nhà, làm đặc quyền. Chu Như Lan chỉ là con gái của , đứa bé đó còn là cảnh sát nhân dân, là đồng chí của chúng . Giữa thanh thiên bạch nhật công khai tấn công cảnh sát, tính chất nghiêm trọng, ảnh hưởng lớn, xin phê duyệt lệnh truy nã cấp A.”
Vũ Kiến Thiết ngẩng đầu, chăm chú Bành Khang, lời nào.
Bành Khang hề sợ hãi, thẳng mắt ông .
Hai giây , Vũ Kiến Thiết thản nhiên : “Như Lan là con gái , đương nhiên quan tâm con bé. Nếu cảm thấy việc là thiên vị, thì đồng ý! Nhất định bắt hung thủ, điều tra rõ ràng.”
Bành Khang ngẩng cao đầu, ưỡn n.g.ự.c hành lễ: “Rõ! Đảm bảo thành nhiệm vụ.”
Bước khỏi văn phòng của Vũ Kiến Thiết, một cơn gió thổi qua hành lang, Bành Khang cảm thấy lạnh dọc sống lưng, lúc mới nhận căng thẳng đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt của Vũ Kiến Thiết dường như nặng ngàn cân, khiến ông dám nảy sinh ý phản kháng. Nếu niềm tin việc đòi công bằng cho Miêu Huệ, lẽ ông thua từ lâu.
"Reng reng reng..."
Trong văn phòng, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Vũ Kiến Thiết nhấc máy, thấy giọng của Uông Hiểu Tuyền ở đầu dây bên , miệng ông nở một nụ chế nhạo: “Được, vấn đề gì, chấp nhận sự giám sát của tổ chức.”
Buổi tối, Vũ Kiến Thiết mặc thường phục, đến bệnh viện.
Cơ thể Miêu Huệ đang dần hồi phục, nhưng vẫn hôn mê.
Chu Như Lan và Vũ Như Hân canh hai bên giường bệnh, rời nửa bước. Sự xuất hiện của Vũ Kiến Thiết khiến hai chị em lập tức căng thẳng, cả hai cùng dậy.
“Bố.” Giọng yếu ớt, đó là Vũ Như Hân.
“Bố.” Giọng bình tĩnh, mang theo chút nghi ngờ, đó là Chu Như Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-336-me-con-khoe-ba-moi-khoe-moi-nguoi-moi-khoe.html.]
Vũ Kiến Thiết gật đầu, bước tới bên Miêu Huệ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt trán bà , ánh mắt đầy yêu thương.
Chu Như Lan và Vũ Như Hân cùng nín thở, chăm chú từng động tác của ông , sợ rằng ông sẽ đột ngột rút ống thở. Ánh mắt đầy đề phòng của hai chị em họ khiến sắc mặt Vũ Kiến Thiết trầm xuống.
Vũ Kiến Thiết thu tay , Chu Như Lan: “Con đang lo lắng gì ?”
Chu Như Lan khó khăn nuốt nước bọt: “Không, con lo lắng.”
Ánh mắt Vũ Kiến Thiết lướt qua khuôn mặt cô : “Bố và con là vợ chồng gần hai mươi năm, sống c.h.ế.t . Mẹ con khỏe, ba mới khỏe, mới khỏe. Con hiểu chứ?”
Chu Như Lan “ừm” một tiếng.
“Chúng làm cảnh sát, lúc nào cũng thể tội phạm nhắm đến, mạng sống luôn đe dọa. việc trừng trị kẻ ác là trách nhiệm của chúng , dù sợ hãi cũng tiến lên. Còn về kẻ đ.â.m con, lệnh truy nã cấp A phát , chắc chắn sẽ bắt cô . Con cứ yên tâm.”
Ánh mắt Vũ Như Hân sáng lên: “Bố, lệnh truy nã cấp A ? Tuyệt quá!”
Chu Như Lan vẫn bình tĩnh: “Cảm ơn bố.”
Vũ Kiến Thiết cô một cái, mặt gợn sóng nào: “Con tố cáo bố với Uông Hiểu Tuyền?”
Tim Chu Như Lan đập nhanh hơn, cô sững sờ bố dượng đầy uy nghiêm, lời nào.
Vũ Kiến Thiết bình thản: “Người trong sạch thì sợ. Từ khi còn là một cảnh sát hình sự nhỏ bé cho đến khi lên chức phó Cục trưởng Sở tỉnh, bao nhiêu tố cáo bố, bố sợ. Miêu Huệ tự sát, dẫn đến nhiều lời bàn tán trong Sở Công an tỉnh, những lời khó hơn bố còn , những chuyện đáng gì. Con nghi ngờ Như Liệt là con trai bố… Con nghĩ đến hậu quả của việc ?”
Chu Như Lan cuối cùng cũng tìm giọng của : “Con nghĩ .”
Vũ Kiến Thiết nheo mắt: "Tuy con con ruột của bố, nhưng từ năm sáu tuổi gọi bố là bố, giữa bố và con tình bố con. Sao con giống những kẻ nhiều chuyện, nghi ngờ chuyện ?"
Chu Như Lan lặng lẽ lùi một bước, cơ thể chạm mép giường bệnh, cảm thấy như đang dựa , cô mới tìm chút dũng khí để đối mặt: "Bố, tự tử, nhất định nguyên do!"
Vũ Kiến Thiết: "Miêu Huệ là con, tình cảm hai con luôn . Con mạnh dạn giả thiết, bố trách. Con tố cáo bố, bố thể hiểu . ..."