Triệu Hướng Vãn: "Vậy ? Vì sợ mất tự do mà chọn cách lấy sinh mạng của khác ?"
Câu Vị Bình câu nghẹn , lâu cũng nên gì.
Phải , chỉ vì sợ tù, mà bây giờ ăn một phát súng, càng nghĩ càng hối hận. Câu Vị Bình bỗng nhiên nhiều hơn.
“Lúc đó ném cô xuống cống, tưởng rằng cô c.h.ế.t . Thực , cũng g.i.ế.c cô , chỉ là vì cô quá , chỉ tại cô quá kiêu ngạo, của , thật sự của .”
Không sợ nhiều, chỉ sợ gì.
Không sợ dùng lời hoa mỹ, chỉ sợ chỉ chết.
Chỉ khi để nhen nhóm hy vọng, từ từ, từng chút một, dập tắt ngọn lửa hy vọng đó, thì lúc sự hối hận của mới là hối hận thực sự!
Triệu Hướng Vãn thấy Câu Vị Bình bắt đầu nhiều hơn, đôi mắt cô sáng rực, cả bước trạng thái tập trung cao độ.
“Tôi khi về huyện Yên, định mở cửa hàng, kinh doanh vật liệu xây dựng?”
Câu Vị Bình thấy cô trò chuyện bình thường với , một dây thần kinh căng thẳng bỗng chốc thả lỏng: “ .”
“Nước đang thúc đẩy phát triển kinh tế, trong tương lai dân nhà ở sẽ mua thị trường, quyết định của thực sự tầm . Chưa đến năm năm, nhất định sẽ trở thành giàu ở huyện, mười năm lẽ sẽ đưa việc kinh doanh vật liệu xây dựng lên tỉnh thành, giàu sang phú quý là mơ. Trong gia tộc họ Câu, sẽ nổi danh.”
Nghe lời của Triệu Hướng Vãn, Câu Vị Bình dần dần thẳng lưng lên: “ ? Tôi cũng nghĩ . Mặc dù khai trừ khỏi quân đội nhưng làm lính công binh nhiều năm như , ngành xây dựng xa lạ với . Ba tháng ở thủ đô làm việc ở các công trường, thấy nhiều thứ, cũng học nhiều, tự tin rằng nhất định sẽ trở thành giàu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-681-chi-can-co-gang-nhat-dinh-se-thanh-cong.html.]
Triệu Hướng Vãn gật đầu: “ là như . Cuộc đời của chúng , chỉ cần đúng hướng, chăm chỉ làm việc thì chắc chắn sẽ kết quả . Anh là thông minh, giỏi quan sát, gan , sức hút, dám nghĩ dám làm. Đội trưởng Tần từng rằng như dù bất kể ở ngành nghề nào, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ thành công.”
Gương mặt Câu Vị Bình nở nụ , trong mắt cũng thêm một tia sáng: “Vậy ? Tôi cũng nghĩ . Ở trấn của cũng từng nhập ngũ như , họ khi xuất ngũ phân công làm việc ở các cơ quan chính quyền huyện, ăn lương nhà nước. Tôi học hành , nghiệp trung học nhập ngũ. Thể lực của , học thức, quân đội làm lính công binh, ban đầu cũng cơ hội thi trường sĩ quan, chỉ vì chịu cô đơn, vi phạm kỷ luật, nên sa thải.”
Nói đến chuyện cũ, Câu Vị Bình vẻ ngừng mà thao thao bất tuyệt.
Triệu Hướng Vãn khéo léo hỏi: “Rồi đó thì ?”
Quá khứ như cơn gió thoảng qua, Câu Vị Bình chút sầu não, lắc đầu: “Bị khai trừ, tiền đồ của ở ? Thực lúc đó trong lòng khó chịu. Tôi còn mặt mũi nào về nhà, liền đến thủ đô, tìm con đường tương lai.”
Triệu Hướng Vãn : “Anh đúng, kinh doanh vật liệu xây dựng là con đường hợp. Tôi một bạn làm bất động sản, mới khởi nghiệp kiếm hơn tám triệu, ngành thực sự béo bở.”
Mắt Câu Vị Bình sáng rực lên: “Tám triệu? Ngành quả thật kiếm nhiều tiền!”
[Chỉ cần tiền, thì kiểu phụ nữ nào mà chứ? Trong sáng, quyến rũ, học thức, hiểu phong tình, kiểu nào mà chẳng .]
Triệu Hướng Vãn nhướn mày, tên trong lòng luôn nhớ đến phụ nữ.
Triệu Hướng Vãn : “Chỉ cần làm theo con đường , với khả năng của thì kiếm tiền là vấn đề. Phụ nữ ở trấn của xinh ? Chắc ít thích nhỉ?”
Tần Dũng Binh đẩy cửa phòng thẩm vấn, Tôn Tụ phụ trách ghi chép vội vàng dậy. Tần Dũng Binh hiệu xuống, còn sang một bên chuẩn lắng , xem cô nhóc Triệu Hướng Vãn rốt cuộc thẩm vấn những gì.
Không ngờ bước câu: “Phụ nữ ở trấn của xinh ?” Tần Dũng Binh khỏi đánh giá cô gái thanh tú, mắt phượng . Người trẻ bây giờ thật thú vị, thẩm vấn tội phạm hung ác mà dùng chiêu gì đây?
Câu Vị Bình chú ý , tâm trí cuốn lời của Triệu Hướng Vãn: “Tôi về nhà, đến tìm dò hỏi, đang định xem mắt. Phụ nữ ở trấn chúng lẽ hiểu nhiều như phụ nữ ở thủ đô, nhưng cái giản dị, dịu dàng. Hôm đó một vòng trong trấn, thấy mấy cô ánh mắt .”