Chúc Khang giễu cợt lên tiếng: “Anh bao lâu, Lư Thượng Võ cũng thành phố làm công nhân. Mấy năm đó, bởi vì vẻ bề ngoài của hấp dẫn, con gái của cục trưởng cục công an rơi lưới tình với , cuối cùng đến ở rể nhà họ, đó con đường tương lai cũng rộng mở hơn. Dưới sợ sắp xếp của cha vợ, theo học trường Đảng, đó đến làm việc văn phòng tại cục cảnh sát huyện La, từng bước từng bước lên, bây giờ đang là cục trưởng cục công an huyện La, cấu kết với Cung Hữu Lâm cùng làm việc . Biến huyện la trở thành địa bàn của Cung và Lư, Tam Thôn Loan cũng theo đó mà trở thành thế giới ngầm để hai họ phát triển quyền lực của .”
Lư Phú Cường chằm chằm Chúc Khang, lẩm bẩm: “Tại thế? Tại như thế?”
Chúc Khang cũng trả lời câu hỏi của , mà dùng ánh mắt thương hại chằm chằm Lư Phú Cường.
Triệu Hướng Vãn bên cạnh thở dài một , lắc đầu : “Lòng còn như xưa, cuộc sống luôn bất công như thế.”
Câu “Lòng còn như xưa, cuộc sống luôn bất công như thế” chọt trúng nội tâm của Lư Phú Cường, đột nhiên vùng lên dậy, hai tay đang còng cũng ngừng kéo nắm thật mạnh, tựa như thoát khỏi những trói buộc , lao khỏi phòng thẩm vấn, tới mặt hai em của hội Tam Đao, nắm cổ của bọn họ hỏi một câu: “Tại ?”
Hai cảnh sát phụ trách trông chừng nhanh chóng vịn bả vai, ép Lư Phú Cường xuống ghế, đồng thời cũng lên tiếng khiển trách: “Đàng hoàng một chút !”
Thế nhưng Lư Phú Cường lời.
Hắn giãy dụa hét lớn: “Tại ? Rõ ràng bọn họ hứa sẽ chăm sóc cha và của , tại xoá tên khỏi hộ khẩu, tại bắt nạt cha ? Tôi g.i.ế.c , sợ hãi chết, sống trốn chui trốn lủi như một con chuột chết, trốn sâu bên trong dám ló mặt ngoài sợ phát hiện. Sao bọn họ thể sống thảnh thơi, thoải mái như thế? Không những thế đàng hoàng ló mặt ngoài trong khi báo là chết?”
Trên cổ Lư Phú Cường nổi đầy gân xanh, ánh mắt ửng đỏ, dáng vẻ trông vô cùng dọa .
“Ha ha ha ha…”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, lên trần nhà và bắt đầu như điên.
“Tôi sợ cảnh sát, thế mà bọn họ làm cảnh sát, đúng là nực !”
“Tôi trốn tránh, sám hối, cố gắng trở thành một , thế mà bọn họ biến Tam Thôn Loan trở thành địa bàn của , tiếp tục làm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-905-toi-so-canh-sat-the-ma-bon-ho-lai-lam-canh-sat-dung-la-nuc-cuoi.html.]
“Tôi vì ngoài tha hương, thế mà bọn họ mặc đồng phục công ăn, bắt nạt của .”
“Cả gia đình sống khó khăn, thảm hại như thế, cha mất sớm, em rời khỏi quê hương, thế còn bọn họ thì ? Bọn họ vẫn sống như thế!”
“Có công bằng ? Không công bằng, hề công bằng…”
Lư Phú Cường như điên, trong ánh mắt cũng mang theo vẻ oán hận, hằn lên những tia máu, tới mức đẩy một cuối cùng trong phổi ngoài, tới mức ho khan nhưng vẫn hề dấu hiệu dừng .
Nhìn thấy phản ứng của kịch liệt như thế, Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, nghiêm túc chằm chằm mắt Lư Phú Cường.
Trong ánh mắt Triệu Hướng Vãn lóe lên vẻ khách thường: “Luật pháp mặt để duy trì sự công bằng và chính nghĩa!”
Lư Phú Cường chấn động bởi ánh mắt của Triệu Hướng Vãn, cả cũng dần bình tĩnh : “Luật pháp? Công bằng? Chính nghĩa?”
Triệu Hướng Vãn : “Cả nhà Cung Đại Tráng giết, đó gọi là công bằng ? Không công bằng đúng ? Cho nên luật pháp đưa những tên hung thủ như cách công lý, để các chịu sự trừng phạt. Cho dù rời khỏi quê hương, gốc rễ hai mươi năm, trốn tránh suốt mười mấy năm, vẫn thể thoát khỏi phận chúng bắt giữ.”
Lư Phú Cường lời của Triệu Hướng Vãn làm cho xao động, thậm chí cảm thấy việc hôm nay bản bắt cũng là ý trời sắp đặt. Nếu , tại chỉ một vụ án của Mẫn Thành Hàng, bản chỉ là bán cho một con dao, làm cho một tờ giấy chứng nhận giả, cuối cùng dính dáng tới án mạng g.i.ế.c chứ?
Hai chữ luật pháp khiến Lư Phú Cường cảm thấy sợ hãi.
Hai chữ ý trời đủ khiến Lư Phú Cường tan vỡ.
Nếu như ý trời là như , thế tại hai Lư Thượng Võ và Cung Tứ Hỉ chịu sự trừng phạt của pháp luật?
Dựa cái gì mà bọn họ thể sống thoải mái như thế?
Lư Phú Cường đột nhiên hiểu , lớn tiếng : “Chẳng cảnh sát các là chấp hành luật pháp ? Nếu các Cung Tứ Hỉ và Lư Thượng Võ tên đổi họ, hơn nữa còn lên làm cảnh sát, làm nhiều chuyện trái với luân thường đạo lý như thế, tại bắt bọn họ?”