Kiều Hồng Ngọc sốt sắng giải thích: “Chúng là , là chị em ruột, là chị em sinh từ một bụng . Chồng và con là khi chị kết hôn mới , nhưng đó, chị chỉ mỗi em là , chị luôn nhớ đến em. Chị từng tìm em, thật đấy! cô nhi viện còn, lũ trẻ cũng . Chị là nông thôn, từ bé đến lớn từng khỏi làng, năng lực của chị hạn nên mãi tìm em. Nếu nhờ cảnh sát Triệu tình cờ gặp Mẫn Thành Hàng, Mẫn Gia Hòe trong quá trình điều tra, trùng hợp khi chị nhờ cảnh sát Triệu giúp đỡ, cảnh sát Quý vẽ chân dung em, cảnh sát Chúc nhận em trong bức vẽ thì chúng chẳng thể nào tìm thấy em.”
Khóe miệng Mẫn Gia Điệp nhếch lên với một nụ chế nhạo, cô ngẩng đầu Kiều Hồng Ngọc, những lời như con d.a.o cứa trái tim Kiều Hồng Nhọc
“Tìm thấy thì đừng tìm!”
“Vứt cũng vứt , còn tìm làm gì nữa?”
“Ba mươi mấy năm , lâu như chị còn nhớ đến làm gì? Chị chồng, con, tự mở tiệm làm chủ, cuộc sống như , còn nhớ đến cái kẻ đáng thương làm gì?”
“Hay là sống sung sướng quá chán , lòng trỗi dậy, bố thí cho một chút?”
“Không cần ! Mẫn Gia Điệp sống c.h.ế.t thế nào, tự chịu.”
Lời của Mẫn Gia Điệp làm cho Kiều Hồng Ngọc nghẹn ngào thở nổi, thành tiếng.
“Chị em chịu khổ nhiều như , thật sự . Khi đó gia đình quá nghèo, còn cách nào khác, nghĩ rằng cứu một là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-976-deu-la-phu-nu-sao-phai-lam-kho-nhau.html.]
Mẫn Gia Điệp lạnh: “Năm 67 mới rời khỏi cô nhi viện, sáu năm trời, tại chị đến tìm ?”
Nước mắt của Kiều Hồng Ngọc ngừng rơi từ lúc gặp Mẫn Gia Điệp: “Chị chỉ hơn em sáu tuổi thôi! Năm 62 cha mất, chị sống ở nhà chú hai, lúc đó chị cũng chỉ mới bảy tuổi rưỡi, mỗi ngày đều sống trong lo sợ thím ghét bỏ đuổi khỏi nhà. Mỗi sáng mở mắt là việc nhà làm hết, ghế đẩu nấu cám cho heo, mùa đông lạnh căm cũng chân đất vì chẳng giày dép để mang.”
Giọng Kiều Hồng Ngọc càng lúc càng lớn, cảm xúc dần trở nên kích động.
“Em nghĩ rằng chị sống lắm ? Em nghĩ rằng chị sống dễ dàng lắm ? Không như ! Trước sáu tuổi gia đình nghèo rớt mồng tơi, gì cả, chị còn bé tí theo đám trẻ lớn nhặt bông lúa, cắt cỏ cho heo, mang cơm cho cha làm đồng, một năm chỉ mặc một bộ quần áo mới. Năm sáu tuổi qua đời, bảy tuổi cha cũng mất, nếu chú cho chị miếng ăn chỗ ngủ, lẽ chị c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét từ lâu .”
“Chồng chị là họ hàng bên nhà thím hai, nhà nghèo đến nỗi chẳng cơm ăn, thể lấy vợ. chị vẫn bằng lòng lấy, vì chị một mái nhà riêng của . Lúc cưới chị chỉ một cái chăn làm của hồi môn, nhưng chị vẫn hài lòng. Nhà chú thím bốn đứa con, còn thêm một miệng ăn là chị, họ với chị . Sau , khi nhà nước cho phép nông dân lên thành phố làm việc, chị thành phố làm bảo mẫu, bán đồ ăn sáng, thức khuya dậy sớm, việc gì kiếm tiền thì làm, lúc đó thật sự là khổ cực.”
Kiều Hồng Ngọc nhanh, càng kích động thì càng nhanh, cả phòng thẩm vấn vang vọng tiếng của bà như tiếng pháo nổ liên hồi.
Thái độ của Mẫn Gia Điệp dần trở nên dịu dàng hơn.
[Chị cũng chịu nhiều khổ sở.]
[Chúng đều dễ dàng gì.]
[Đều là phụ nữ làm khó , bỏ rơi cũng là chị , mắng chị làm gì chứ?]
Lúc , Triệu Hướng Vãn thêm dầu lửa: “Chị Kiều, chị chị dễ dàng, nhưng liệu Mẫn Gia Điệp dễ dàng hơn ? Ít nhất chị còn chú cưu mang, giường ngủ cơm ăn, sắp xếp một cuộc hôn nhân đàng hoàng. còn Mẫn Gia Điệp thì ? Chị cô trải qua những gì ?”