Y Mông Tà ép đao sát thêm một tấc:
 
“Ngươi  đủ tư cách để mặc cả. Cùng lắm hôm nay   cùng chết.”
 
Mẫu hậu  hiệu cho  tiến tới.
 
Ta lặng lẽ  về phía Y Mông Tà,  đến ranh giới  khống chế, lập tức chạy về  lưng . 
 
Chàng giữ phụ hoàng, cùng đại quân Hung Nô lui dần  khỏi cung, hạ lệnh tất cả lên ngựa.
 
Mộc Hòa Nhã kéo  lên ngựa , dẫn đường rút lui.
 
Y Mông Tà thì kéo phụ hoàng lên ngựa như nhấc bao tải, Trì Nhật Vương cũng mang theo Minh Châu.
Vừa  khỏi thành, lập tức ném cả hai xuống đất,  nhanh chóng dẫn quân rút lui.
 
Không lâu , Y Mông Tà đuổi kịp , bắt  từ ngựa Mộc Hòa Nhã, kéo về  , ôm  lao vút như gió.
 
25
 
“Chàng phát hiện  tỷ tỷ lúc nào?”
 
“Vừa   thấy  gì đó sai sai, nhưng đúng là gương mặt .”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
 
Y Mông Tà chỉ   vài câu,  kịp tra hỏi gì, Minh Châu  tự  hết, còn đắc ý  mặt, ngạo mạn vô cùng.
 
Nàng  tự cho rằng, bản  chịu theo Y Mông Tà xuất tái, chính là đại ân đại đức đối với ,  càng là vinh quang của  Hung Nô.
 
Thậm chí, nàng còn đem hết quá khứ của  bới móc , miệng  rời hai chữ “ chổi”, “ti tiện”.
 
Chẳng  câu nào lọt tai Y Mông Tà,   xong tức đến phát hỏa:
 
“Không ngờ… cái gương mặt , cũng  lúc khiến   phiền chán đến .
Cái Minh Châu …  nhiều còn hơn ve sầu, ngu đần như heo.
Nếu  vội,  thật  đánh cho nàng  một trận.”
 
Ta thấy sai sai.
 
“Chàng  ‘heo’ là chửi , đúng ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thay-ga/14.html.]
“A… cái đó…”
 
“Vậy mà  giờ vẫn gọi  là ‘tiểu Trư’?”
 
“Ta   thấy nàng đáng yêu, nên thấy heo cũng đáng yêu theo. Sau   gọi nữa, ‘heo’ gì đó, đáng ghét c.h.ế.t  .
Sau  đổi gọi nàng là ‘Tiểu Yến Nhi’ .”
 
Chàng cúi đầu, ghé sát tai :
 
“Thì  phi tử của ,   tiểu heo, mà là tiểu yến.”
 
“Hừ, dù  cũng   .”
 
“Yến nhi đáng yêu mà.”
Chàng nghĩ ngợi một lát  :
“ nghĩ kỹ, đại nhạn mới hợp tung cánh trời cao.
Tuy đại nhạn bay về phương Nam, song phương Bắc mới là nhà chân chính của nó.
Sau  nàng đổi tên thành ‘Nhạn Hồi’, thấy thế nào?”
 
“Ừm… cũng .”
 
Thật  trong lòng   thích.
 
“Nhạn Hồi.”
 
Y Mông Tà khẽ gọi tên , giọng  trầm , ấm áp đến lạ thường.
 
“Dù  từng  quá khứ  ,  đời  gì, nàng mãi mãi là món quà mà trời cao ban cho .
Dù ở  cảnh nào,  cũng sẽ chọn nàng.
Nàng là phi tử duy nhất của .”
 
Mũi  cay xè, tựa  lồng n.g.ự.c Y Mông Tà, chẳng  nên lời.
 
Hoàng hôn buông xuống, đàn nhạn trở về  trời Hồ.
 
Quê cũ hóa tha hương,
Mà đất trời phương Bắc mới là nơi  ký thác cả đời còn .
 
Vì— nơi đó,  .
 
- HẾT -