Ở Lý Gia Trang , từng một đôi tỷ song hoa, chị tên là Tạ Bảo Lâm, em tên là Tạ Bảo Nghi, là những từ nơi khác đến.
Nói về đôi tỷ , chỉ dung mạo hơn , mà khí chất cũng là loại xuất chúng, những mối lái trong mười dặm tám hương sắp sập ngưỡng cửa nhà lão Tạ.
Mãi đến khi chị Tạ Bảo Lâm ý định kết hôn, tin tức lập tức lan truyền, đồn khắp các làng lớn nhỏ xung quanh, thậm chí nhiều trong thành phố cũng ngưỡng mộ tìm đến.
Tạ Bảo Lâm chọn chồng, thứ nhất xem xuất , thứ hai xem diện mạo. Cô loại bỏ vô thanh niên tuấn kiệt, cuối cùng chọn một đàn ông thật thà già, ba mươi tuổi vẫn còn độc , tên là Lý Xuân Hòa.
Vô chỉ trỏ lưng, cô chắc chắn sẽ hối hận. Kết quả, lão Tạ mắng cho những bà mối một trận: “Con gái thấy hợp nhãn, thì đồng ý chuyện hôn sự . Các đúng là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng!”
Sau nhờ tài năng của Tạ Bảo Lâm, hai vợ chồng bắt đầu kinh doanh. Ai ngờ đàn ông thật thà cũng là đầu óc, trong ngành kinh doanh, nhờ uy tín mà giành tiếng tăm. Công việc ăn ngày càng phát đạt, cuộc sống cũng ngày càng hưng thịnh.
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
Cứ thế qua mấy năm, Tạ Bảo Lâm sinh một cặp song sinh, hai bé trắng trẻo mập mạp vô cùng đáng yêu. Hai vợ chồng đặt tên cho hai đứa trẻ, một đứa họ Lý, một đứa họ Tạ.
Phải rằng trong thời đại ngu lúc bấy giờ, con cái chỉ phép mang họ cha, mang họ sẽ đời chỉ trích.
Lý Xuân Hòa hề bận tâm những điều .
Lão Tạ thấy thì rạng rỡ. Chỉ cần con bé mang họ Tạ, thì đó là cháu nội của lão Tạ. Trong thời phong kiến, nối dõi tông đường là vô cùng quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thi-mien/chuong-15.html.]
Mỗi khi lão Tạ chăm sóc ruộng đồng, khác đều ghen tị mà trò chuyện với lão vài câu. Lúc lão Tạ sẽ bên bờ ruộng đắc ý : “Ánh mắt của con gái , thì khỏi bàn .”
Thấy chị Tạ Bảo Lâm sinh con, chuyện hôn sự của em Tạ Bảo Nghi cũng đưa lên bàn nghị sự.
Nói về Tạ Bảo Nghi, cô tính tình hoạt bát, dung mạo còn xinh hơn chị gái ba phần, ánh mắt cũng cao kém. Năm nay mười tám tuổi mà vẫn ý định xuất giá. Vào thời điểm đó, mười tám tuổi là cô gái lớn, thông thường con gái mười lăm mười sáu tuổi kết hôn .
Tạ Bảo Nghi coi là hòn ngọc quý trong lòng cả gia đình họ Tạ. Cả nhà nâng niu cô trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Cô lấy chồng, cả nhà cũng chiều theo ý cô.
Hôm đó, Tạ Bảo Nghi theo chị gái lên tỉnh thành mua sắm đồ đạc, dự tính mua sắm bốn năm ngày.
Nói về duyên phận, quả thật là do trời định. Ngày đầu tiên thành, cô gặp ý trung nhân của .
Người đó của tiệm sách đuổi ngoài, ngã sõng soài đất trong bộ dạng t.h.ả.m hại.
Tạ Bảo Nghi tính tình phóng khoáng, thấy ông chủ tiệm sách đối xử với một thư sinh như , khỏi chút phẫn nộ, liền lên tiếng bênh vực thư sinh đó.
Hỏi rõ nguyên do, hóa thư sinh thi nhưng hết tiền mua sách, chỉ thể đến mượn sách để . việc mượn sách cũng cần tiền, cứ qua nhiều , thư sinh đến tiền mượn sách cũng thể chi trả nữa. Không tiền, ông chủ tiệm sách còn cho bước cửa, vì mới cảnh ông chủ đuổi ngoài.
Nhờ chị gái khá giả, yêu thương cô em gái vô cùng, nên Tạ Bảo Nghi cũng thiếu tiền bạc.
Cô dẫn thư sinh nhà, quăng thỏi bạc lên quầy, với thư sinh: “Ngươi cứ việc chọn sách !”