cầm chiếc áo ba lỗ bên cạnh Mao Mao, xoay ba vòng lư hương. Làn khói trắng hình liền chui chiếc áo ba lỗ. Sau đó, bảo Trương Tùng mặc chiếc áo lên Mao Mao, hồn phách bé cuối cùng trở về xác.
Đến đây, bộ nghi thức gọi hồn xem như thành.
đồng hồ, còn một lúc nữa mới qua giờ Tý (từ 11h đêm đến 1h sáng), ngờ thể về nhanh như . Điều cũng nhờ công của Trương Tùng, nếu những gọi hồn Mao Mao về mà còn thể khiến bé hồn phi phách tán.
Chuyện cũng nhắc nhở , việc nhất định chuẩn kỹ càng, phòng ngừa bất trắc.
Người khi thoát khỏi trạng thái căng thẳng cao độ thì sẽ vô cùng mệt mỏi. Nhìn hồn phách Mao Mao hòa cơ thể, lập tức đổ sụp xuống đất.
đột nhiên cảm thấy chóng mặt, hoa mắt, tứ chi nhức mỏi, n.g.ự.c cũng đau dữ dội.
Trương Tùng thấy vội vàng chạy đến đỡ , hỏi: "Sao ? Em chứ."
lắc đầu, : "Có lẽ là tiêu hao tâm thần quá lớn, nghỉ ngơi một chút là ."
Trương Tùng đỡ lên ghế đẩu, Mao Mao, quả thật là khó khăn cho .
và Trương Tùng thức trắng đêm bên cạnh Mao Mao, cho đến sáng hôm , khi dì Trần vội vã về, và đang ngáp ngắn ngáp dài.
Dì Trần nhà ngay Mao Mao. Lúc , thở bé định, sắc mặt hồng hào, khác biệt so với đây.
Dì Trần ôm chầm lấy Mao Mao, nức nở: "Con trai ơi, cuối cùng con cũng hồi phục ."
Mao Mao cái ôm tỉnh giấc, mở mắt dì Trần, cũng òa theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thi-mien/chuong-22.html.]
"Mẹ, con sợ!" Mao Mao .
Đến đây, yên tâm, tinh thần bé hiện tại gì khác biệt so với bình thường.
Và ngay khoảnh khắc Mao Mao tỉnh , cảm thấy chiếc đá vũ mao (lông vũ) đang đeo nóng lên, một luồng năng lượng nhỏ chảy trong đó.
Cả buổi sáng chúng đều theo dõi tình trạng của Mao Mao, sợ bất trắc.
Mao Mao chuyện với chúng một lúc ngủ , lẽ vì hồn phách rời thể quá lâu, cần nghỉ ngơi.
Thấy bé ngủ say, với dì Trần: "Dì ơi, bé chắc là , hai ngày thể buồn ngủ, qua một thời gian sẽ thôi."
Dì Trần ôm chầm lấy , nước mắt chảy dài, ngừng vỗ lưng .
Đợi dì bình tĩnh một chút, hai tay nắm lấy cánh tay , : "Thật sự đa tạ cháu." Nói xong, dì Trương Tùng, : "Cả cháu nữa."
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
Trương Tùng dì Trần cảm ơn, gãi đầu, ngượng nghịu.
"Dì ơi, nếu việc gì, chúng cháu xin phép về , cả đêm về nhà nhà cũng lo lắng, cháu sẽ thường xuyên đến thăm Mao Mao."
Dì Trần chúng , hết mực giữ chúng ăn cơm. Không thể từ chối lòng nhiệt thành của dì , cuối cùng chúng ăn trưa ở nhà dì mới rời .
Mao Mao và Trương Tùng từ đó trở thành bạn bè thiết nhất. Sau kể lý do, hóa lúc đó hồn phách bé dù ý thức, nhưng vẫn bản năng cảm thấy sợ hãi, và những tiếng hét của Trương Tùng dọa chạy lũ quỷ, mang cho bé cảm giác an lớn.
Qua sự việc , càng thêm say mê những kiến thức trong 《Âm Phù Lục》, dồn hết tâm trí đó. Điều cũng dẫn đến việc thành tích học tập của ngày càng tệ, đến nỗi nghỉ học khi học xong cấp hai.