Khi họ khỏi, xung quanh sáng lên nhiều.
Trương đại sư cũng ngẩng đầu lên, về hướng hai biến mất, sang .
Dì Tuyết lúc vẫn thẫn thờ bệt đất, bước tới đỡ dì dậy. Ông nội cũng chạy đến giúp, cứ thế chúng cùng Trương đại sư đỡ dì Tuyết về nhà ông khô.
Ông khô và Linh Linh doạ sợ phát khiếp, trốn trong nhà dám . Khi chúng bước , ông khô vội hỏi: "Đại sư, chuyện thoả ạ?"
Trương đại sư gật đầu. Ông khô thấy , thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn.
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
Ông khô tìm đưa dì Tuyết về, sắp xếp chỗ ở cho Trương đại sư. Vì hôm đó quá muộn, và ông nội cũng ngủ đây một đêm.
Buổi tối, cứ nghĩ mãi về chuyện của Linh Linh, ngủ lúc nào.
"Rầm, rầm!"
Ai đang đập cửa ?
dậy, dụi mắt, thấy ông nội ngủ bên cạnh, cứ ngỡ bên ngoài là ông.
"Rầm, rầm."
bước xuống giường, xỏ giày, cửa .
qua khe cửa, ánh trăng sáng vằng vặc, một phụ nữ, mái tóc dài rối bù xen lẫn vài cọng rong rêu, mặc một bộ quần áo trắng dính đầy máu, những giọt nước tí tách rơi xuống đất, đôi mắt xám trắng đang thẳng .
"Á!" hét lên một tiếng.
Ông nội tỉnh giấc, vội vàng ôm lấy , vỗ lưng , : "Không sợ, sợ."
Lúc mới giật nhận , chỉ là một giấc mơ.
Bị một cú hù dọa như thế, mất ngủ , mãi đến trời sáng mới chịu .
Khi thức dậy, Trương đại sư đang đợi ở bên ngoài.
"Cô bé thể cho bần đạo mượn một bước chuyện ?" Ông .
thấy lạ, nhưng vẫn theo Trương đại sư đến một nơi yên tĩnh.
Ông mở lời: "Không cô bé trong Huyền Môn của chúng ?"
Huyền Môn là gì, bèn lắc đầu.
Ông : "Cô bé thể cho xem pháp khí cô bé dùng đêm qua ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thi-mien/chuong-39.html.]
cũng pháp khí là gì, nhưng ông đang đến Vũ Hào Thạch của .
tháo Vũ Hào Thạch khỏi cổ, đưa cho Trương đại sư.
"Đây ạ."
Trương đại sư cẩn thận đón lấy, tỉ mỉ nghiên cứu viên Vũ Hào Thạch trong tay, hồi lâu vẫn tìm manh mối. Sau đó ông trả Vũ Hào Thạch cho , : "Có cô bé thường xuyên gặp những thứ mà thường khó thấy ?"
Trương đại sư đang hỏi gì, bèn : "Cháu thể thấy những hồn ma đó."
"Người đêm qua, cô bé cũng thấy đúng ?"
"Ông lão hiền từ đó ạ?" hỏi chắc chắn.
Ông , là thấy, gật đầu, vẻ nhắc đến danh xưng của đó.
Lúc , thấy Trương Tùng đang lén lút từ phía bức tường rào.
Trương đại sư cũng phát hiện Trương Tùng, bèn : "Ta thấy mệnh cách của cô bé kỳ lạ, nếu gặp rắc rối về phương diện , hãy đến Bạch Vân Quán núi Vụ Long tìm ."
Nói xong, ông liền rời .
Đợi ông khuất, Trương Tùng mới chạy .
"Đêm qua chạy thế?" hỏi Trương Tùng.
Cậu đang trêu chọc , xoáy vấn đề đó, mà chuyển sang chuyện khác: "Hôm nay về nhà đúng ?"
gật đầu, : "Hay là chúng tìm Mao Mao chơi , chắc về nhà ."
"Không , tớ ở nhà trông nhà. Bố tớ đều lên núi việc ."
Nói chuyện với Trương Tùng thêm vài câu, ông nội gọi : "Tiểu Muội."
"Vâng, cháu đến ngay."
"Vậy tớ đây nhé, thời gian nhớ đến tìm tớ chơi." chào Trương Tùng, bên cạnh ông nội, cùng về nhà.
Đến khu vực hồ nước, mặt nước sóng yên biển lặng, ánh nắng chiếu rọi xuống mặt nước, phát những tia sáng cầu vồng rực rỡ, thật là chói mắt.
nắm tay ông nội, líu lo ngừng suốt dọc đường.
Khi qua cầu Xuân Hà, chợt nhớ đến chuyện Vương Hạo. Lúc ông nội mới trong làng c.h.ế.t.
Về đến nhà, phát hiện cửa vẫn còn những vết giày mờ nhạt.
Là cô !