"Thế nhớ gì khi ngất ?" hỏi.
"Tớ nhớ hình như tớ nhảy xuống, nhưng khi nhảy xuống thì tớ gì nữa." Mao Mao .
Không đào sâu thêm chuyện , hai đứa đỡ Mao Mao dậy, thấy lớn, liền về nhà.
Trương Tùng lúc : "Tớ lấy cái lưới về, hai đợi tớ một lát."
kéo , : "Hôm nay đừng lấy vội, đằng nào cũng ai lấy mất của , cứ để đó ."
Trương Tùng hiểu ý là sợ gặp chuyện. Có bài học của Mao Mao , cũng cố chấp nữa. Thế là hai đứa dìu Mao Mao về làng.
Đập nước thì thể nữa, chúng theo đường mòn phía núi. Khu vực núi trồng một rừng óc chó rộng lớn. Những cây óc ch.ó cao lớn đan xen , che khuất ánh mặt trời, âm u.
Vừa bước rừng óc chó, nhiệt độ giảm mạnh, đột nhiên cảm thấy lạnh.
Con đường mòn là do dân làng hái óc ch.ó lâu ngày mà thành, cỏ dại mọc um tùm, hẹp, vô cùng khó khăn.
sợ rắn, thấy rắn chân bò lổn ngổn đất là nổi hết da gà. Dù chỉ là một con rắn nhỏ đường, cũng sẽ né xa.
Bây giờ con đường mòn , sợ nhất là một con rắn đột nhiên chui từ đám cỏ rậm rạp.
Trương Tùng : "Hay là đầu ."
Trương Tùng , sợ.
Cậu , vẻ mặt hề gì. Mao Mao ở giữa, phía , vì sợ Mao Mao khỏe hẳn, một lát ngất xỉu. Nơi đây bằng phẳng như đập nước, nếu ngã e rằng sẽ lăn thẳng xuống núi. phía ít nhất còn thể trông chừng .
"Ái chà!" Mao Mao trượt chân, sấp đường mòn.
giật .
"Sao thế?" Trương Tùng cũng đầu hỏi.
"Bong gân ." Mao Mao đau đớn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thi-mien/chuong-45.html.]
Trương Tùng đỡ Mao Mao dậy, thấy mắt cá chân sưng to, thể .
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
"Mau leo lên đây." Trương Tùng hiệu cho Mao Mao cõng lên lưng .
Lúc đầu Mao Mao còn ngần ngại, nhưng vài bước thì đau chịu nổi, cuối cùng vẫn để Trương Tùng cõng.
phía , Trương Tùng cõng Mao Mao, thấy khôi hài nên lời, phì một tiếng.
Mọi u ám lúc nãy tan biến, tâm trạng hơn nhiều.
Trương Tùng và Mao Mao cũng thấy buồn , trêu chọc lẫn .
"Lần tớ cõng , cõng tớ nhé." Trương Tùng .
"Được, bong gân tớ cõng ."
"Cái hình nhỏ bé của , tớ sợ tớ đè bẹp luôn ."
Cứ thế tranh cãi ầm ĩ suốt quãng đường, ba chúng đến Tây Câu.
Đến nhà Mao Mao, dì Trần thấy thương, than phiền cẩn thận hỏi han xem .
"Thế thì , bong gân thì cứ ở nhà mà bài tập , khỏi chạy lung tung."
Nói về chuyện học hành, Mao Mao giỏi hơn hai đứa chúng nhiều. Cậu đầu lớp, Trương Tùng học lực trung bình, còn thì đội sổ.
Mỗi bài tập, đều đợi Mao Mao xong chép của . Cậu cũng cố gắng giảng bài cho , nhưng đúng là cái đầu gỗ như thầy cô , chẳng hiểu gì cả.
Nhờ Mao Mao học giỏi nên yêu thích trong lớp, bình thường bạn bè câu hỏi gì hiểu đều hỏi . mối quan hệ khá với , thường xuyên giảng bài, nên dần dần bạn bè cũng còn sợ nữa. Ban đầu bạn học cùng giảng còn ngượng ngùng, thì thể chuyện vài câu, gặp cũng chào hỏi. Bây giờ thì thực sự trở thành mối quan hệ bạn bè bình thường, họ còn xa lánh nữa.
Hai đứa ở nhà Mao Mao nửa ngày, trời dần tối, Trương Tùng về nhà, vì nhà khá xa. cũng cùng Trương Tùng.
Lúc chia tay, dặn dò : "Về đến nhà đừng quên soi lu nước nhé."
Trương Tùng gật đầu, : "Ừ, tớ nhớ ."