Mã Xuân Yến đ.á.n.h một đòn như , đối thủ, liền âm phong tứ phía nổi lên, biến thành một đám khí đen biến mất mặt cầu.
Thấy cô bỏ chạy, bầu khí căng thẳng cầu lập tức giảm bớt, cầu Xuân Hà, nó khác gì những cây cầu bình thường.
Trương đại sư vẫn còn vài lá bùa trong tay, để tránh bùa rơi mất, ông dùng phương pháp gì, biến những lá bùa thành một luồng ánh sáng vàng đ.á.n.h trong lòng cầu. Làm xong những việc , Trương đại sư thở phào nhẹ nhõm.
“Mặc dù đây là biện pháp vẹn , nhưng cũng thể phong ấn lệ quỷ tại đây. Đợi mở đàn phép, nhất định thể trừ bỏ họa hoạn .”
Nghe Trương đại sư , cũng cảm thấy nhẹ nhõm, như thì cần lo lắng nữa.
Khi chúng về, mấy trưởng thôn đang đợi chúng ở trong làng. Họ hẳn là chứng kiến trận chiến giữa và Trương đại sư với ba con lệ quỷ, nên giờ đây họ cung kính, cúi đầu khom lưng mặt Trương đại sư.
Trưởng thôn cũng ngờ lợi hại đến , khỏi : “Không ngờ cô bé cũng lợi hại như thế, ngày quả thật là .”
ông đang đến chuyện và ông trong làng tẩy chay, nhưng lười để ý đến ông .
Về đến nhà, hỏi Trương đại sư tại Mã Xuân Yến lợi hại đến thế. Trương đại sư với , là vì Mã Xuân Yến khi c.h.ế.t vẫn là trinh nữ, oán khí càng thịnh, cho nên mới khó đối phó hơn.
Trương đại sư trưởng thôn cung kính tiễn ngày hôm . Nhìn khuôn mặt nịnh hót của trưởng thôn, trong lòng dâng lên một sự chán ghét.
Sau chuyện , và Trương đại sư thực sự trở thành bạn vong niên (quên tuổi tác mà kết giao).
kỳ nghỉ hè , còn một chuyện nữa, trực tiếp đổi vận mệnh của .
Ông biến mất.
Hôm đó thức dậy như thường lệ, khi giờ , ông sớm xong bữa sáng cho , nhưng hôm nay thấy ông .
Ban đầu nghĩ ông chơi nhà hàng xóm, nên cứ ở nhà chờ, nhưng chờ mãi đến tối ông vẫn về, lòng bắt đầu hoảng sợ.
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thi-mien/chuong-57.html.]
ông ở , một nỗi sợ hãi khổng lồ bao trùm lấy . chạy khỏi nhà, chạy khỏi làng, chạy đường, suy nghĩ đầu tiên của là ông ở nhà ông nội nuôi (ông nội kết nghĩa), nên cứ thế chạy dọc theo con đường lớn xuống Hạ Câu.
cẩn thận quan sát xung quanh, trong lòng đặc biệt sợ ông ngã gục bên đường, sợ ông gặp chuyện gì.
Cứ chạy mãi, thấy bóng dáng ông , đành đặt hết hy vọng nhà ông nội nuôi.
Trên đường gặp bất kỳ ai, chỉ tiếng xe tải lớn thỉnh thoảng rú ga lướt qua.
Khi chạy đến Hạ Câu, là nửa đêm, gia đình ông nội nuôi ngủ từ lâu.
dùng sức đập cửa nhà ông nội nuôi, lớn tiếng gọi: “Ông nội nuôi ơi!”
Ông nội nuôi lẽ xuống lâu, khi ông mở cửa, vẫn đang mặc áo đơn.
Ông thấy đến tìm giờ , chắc chắn chuyện xảy , liền hỏi : “Chuyện gì cháu gái ngoan.”
“Ông nội nuôi, ông ở đây ạ!” nén nước mắt, cố gắng kiểm soát cảm xúc của .
“Không , ông ở nhà cháu ?” Nghe câu trả lời của ông nội nuôi, kìm nén nữa, nước mắt ào ạt tuôn , như đê vỡ.
Ông , tại bỏ .
Cha thuê trong thành phố từ khi còn nhỏ, cho đến bây giờ từng về một nào. Có thể từ nhỏ đến lớn và ông nương tựa lẫn mà sống, bây giờ, cái cảm giác cô đơn và sợ hãi khi bỏ rơi đó đè nén khiến thở nổi.
Ông nội nuôi thấy thương tâm như , kéo nhà, : “Đừng lo lắng, ông thể chứ, , ông cùng cháu tìm.”
Ông nội nuôi khoác một chiếc áo đơn cùng tìm ông .
Lần chúng về bằng con đường nhỏ ở Ngưu Gia Loan, nhưng đường vẫn thấy bóng dáng ông . Cứ dọc theo con đường tìm làng, vẫn tìm thấy. Khi đến gần nhà, tha thiết hy vọng ông đang ở nhà.