Anh kinh ngạc phó đạo diễn: "Chuyện gì đây? Khương Thất Ngư nhiều việc lắm ?"
Phó đạo diễn suy nghĩ một chút đáp: "Chính xác là cô chẳng gì cả."
Tần Tạ sụp đổ, hét lớn: "Vậy tại ! Cô ! Mua súp cay! Còn nhiều trứng luộc nước như thế nữa!"
Phó đạo diễn bảo: "Là tám quả, nhưng cô chia cho ảnh đế Mạnh một quả ."
Tần Tạ: "..."
Anh hiểu phó đạo diễn đang cái gì nữa.
Anh chỉ quan tâm đến việc cô lấy đồ ăn từ thôi.
Phó đạo diễn còn kịp trả lời.
Trong màn hình, ba gã đàn ông cao lớn xuất hiện, một trong họ bưng một bát súp cay đến mặt Mạnh Kỳ Yến.
"Xin mời dùng súp."
Tần Tạ nheo mắt: " hiểu , ba là fan của Mạnh Kỳ Yến đúng ?"
là khó đối phó thật!
Fan của Mạnh Kỳ Yến cuồng nhiệt quá!
Ngay cả lời trưởng thôn cũng !
Phó đạo diễn lắc đầu: "Không , hình như họ là fan của cô giáo Ngô đấy."
Tần Tạ phủ nhận ngay: "Không thể nào! Khương Ngô thể fan sống!"
Một nổi tiếng mờ nhạt như cô thì lấy fan?
Dù bây giờ cô chút nổi tiếng, nhưng ba rõ ràng là thích xem chương trình truyền hình thực tế.
Tần Tạ cảm thấy chắc chắn ba Khương Thất Ngư bậy bạ lừa gạt .
bỏ cuộc dễ dàng !
Anh uống một hớp hắc kỷ tử, lấy điện thoại gọi cho trưởng thôn.
"Trưởng thôn, quán súp cay của thím Vương ba mời khách mời của chúng ăn cơm, ông mau ngăn họ !"
Trưởng thôn đến, xem là ai dám xằng!
Trong màn hình livestream nhanh chóng xuất hiện một ông lão tóc bạc.
Tần Tạ khẩy: "Khương Thất Ngư! Xem ai hơn ai!"
mà, dứt câu, thấy ông lão tóc bạc nhấc chân chuẩn bước quầy hàng bán súp cay.
Ngay giây ông thu chân , mất, biến mất khỏi màn ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-cung-he-thong-hong-drama/chuong-60.html.]
Tần Tạ: "..."
Anh gọi cho trưởng thôn: "Trưởng thôn? Chuyện là ?"
Giọng của trưởng thôn run rẩy: "Ba đó của thôn chúng , quản ."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Trưởng thôn thực sự sợ.
Kinh nghiệm sống bảy mươi mấy năm của ông rằng, ba to con dễ chọc.
Có khi họ còn mang theo vũ khí .
Cái thôn xa xôi hẻo lánh, ít cảnh sát.
Nếu chuyện xảy , họ chạy thoát khó, nhưng ông già , khó mà sống sót.
Tần Tạ cau mày: "Thôn của ông còn ngoài? Có nhà máy nào cho ngoài đến việc ?"
Trưởng thôn lắc đầu: "Không, lẽ họ chỉ ngang qua, cũng , nhưng quản ."
Trưởng thôn cúp máy, Tần Tạ tức đến mức tóc tai dựng hết lên!
Đồng thời, thấy chuyện thật kỳ quặc!
Thôn , trẻ đều xa, ngoài đến?
Không còn cách nào, Tần Tạ đành tự an ủi bản .
"Không , ba thể cứ ở đây mời Khương Thất Ngư ăn mãi ! Dù họ đưa tiền cho cô thì cửa hàng trong thôn chỉ nhận đồng vàng của khách mời!"
"Bữa trưa và tối cô vẫn tự lo!"
Tần Tạ càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận.
Ánh mắt lóe lên vẻ ác độc: "Phó đạo diễn, giao cho một nhiệm vụ quan trọng!"
Phó đạo diễn ngạc nhiên: "Nhiệm vụ gì?"
Tần Tạ ý định.
Khuôn mặt phó đạo diễn nhăn thành một đống: "Như lắm! Có quá đáng ?"
Tần Tạ khẩy: "Đó là do Khương Thất Ngư tự tìm!"
Phó đạo diễn thở dài.
Không còn cách nào, vẫn dựa Tần Tạ để cơm ăn, đành trái lòng mà theo .
*
Ăn uống no nê, Khương Thất Ngư nhét năm quả trứng luộc nước còn túi.
Ba gã đàn ông thấy cuối cùng cô cũng ngẩng đầu, ánh mắt chứa vài phần mong đợi.
Đại Áp hỏi: "Đại sư Ngô, ngài thể đoán giúp chúng về tương lai ?"