Cho đến khi nhân viên sân bay thấy, mới nâng cô ả dậy đưa phòng cấp cứu.
Khi đại diện của cô ả đến đón, liền thẳng với cô ả: "Tổ chương trình cần cô nữa. Tất cả công việc tiếp theo của cô đều dừng , cho đến khi sự việc mạng đưa quên lãng."
Nghe đến đây, khỏi cửa phòng cấp cứu sân bay, Dương Thư Phàm ngất xỉu nữa.
Người duy nhất gặp nguy cơ gì chính là Khương Ngũ Hồ.
Cũng nhiều fan đến đón .
Khương Ngũ Hồ với mái tóc bạc, tự tin kiêu hãnh vẫy tay chào : "Mọi về sớm nhé, đường cẩn thận."
Rồi fan của hét lên: "Ngũ Hồ Ngũ Hồ cứ bay thỏa thích, thì lòng chị đây!"
Khương Ngũ Hồ: "…"
Cậu thích chị gái thật đấy, nhưng dễ bao giờ?
Không đời nào!
Cậu là đàn ông đích thực!
Ngày hôm , Khương Ngũ Hồ ôm chân Khương Nam Sơn: "Hu hu hu! Cha ơi! Đừng đánh con nữa! Con mà! Con thật sự cha thích chó đốm!"
Khương Ngũ Hồ to đến mức Khương Thất Ngư đang ngủ lầu hai cũng tỉnh dậy.
Cô xõa mái tóc như tổ quạ bước xuống lầu, thấy Khương Nam Sơn đang cầm cái chổi lông gà định đánh Khương Ngũ Hồ.
Khương Ngũ Hồ thấy cô xuống, vội kêu lên: "Em gái, hu hu hu! Em mau khuyên cha !"
Em gái?
Chắc chắn Khương Ngũ Hồ gọi cô.
Khương Thất Ngư dời mắt , xuống lầu bước bếp, lẩm bẩm: "Hôm nay gì ăn nhỉ?"
Khương Ngũ Hồ: "…"
Rốt cuộc để Khương Thất Ngư nhận là trai đây?
Khương Nam Sơn trừng mắt: "Ai cũng cứu con! Ai bảo con mua chó đốm! Mau mang khi con thấy!"
Nghe đến chó đốm, Khương Thất Ngư thò đầu từ bếp: "Chó đốm ở ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-cung-he-thong-hong-drama/chuong-87.html.]
Khương Ngũ Hồ chỉ ngoài: "Ở ngoài, cha cho ôm nhà."
Khương Ngũ Hồ hiểu, tại cha thích chó đốm?
Chẳng tiếng lòng của Khương Thất Ngư rằng tín vật đính ước của cha là một chú chó đốm ?
Người đơn giản như Khương Ngũ Hồ nghĩ tới những khúc mắc phức tạp trong chuyện , chỉ thể rưng rưng nước mắt ăn một bữa lông gà xào thịt!
Ý nghĩ của Khương Nam Sơn đơn giản, vốn dĩ việc mượn chó của bạn để "theo đuổi" chó nhà Tô Nhậm Mẫn nhắc một .
Nhắc thêm nữa chẳng sẽ phá hủy tình cảm giữa ông và vợ ?
Nhiều thích vợ ông như , lỡ như vợ tức giận đòi ly hôn thì ông ?
Khương Thất Ngư chạy ngoài, thấy chú chó đốm mà Khương Ngũ Hồ mang về, cặp mắt to tròn, đáng yêu.
Khương Thất Ngư thích quá, liền chạy tới trêu đùa chú chó nhỏ.
Khương Nam Sơn ở trong nhà hét lên: "Không nuôi, đưa nó ngay lập tức cho cha!"
Hôm nay, Tô Nhậm Mẫn cũng ngoài, nhưng thức dậy khá muộn, cũng tiếng ồn đánh thức.
Bà mặc đồ bộ bằng lụa tơ tằm bước xuống lầu, hỏi: "Có chuyện gì ?"
Khương Ngũ Hồ lập tức mách: "Mẹ ơi! Con mua một chú chó đốm tặng cho cha , nhưng cha đánh con, còn cho nuôi nữa."
Tô Nhậm Mẫn trừng mắt Khương Nam Sơn.
Khương Nam Sơn cúi đầu.
Khương Thất Ngư ôm chó nhà, mở to mắt hỏi: "Nhà thể nuôi chó ạ? Chó dễ thương thế cũng nuôi ?"
[Trước đây trong nhà tự dưng c.h.ế.t một con ch.ó đốm, cho nuôi nữa, cảm thấy nhà thích hợp nuôi chó.]
[ thật , con ch.ó đó là do Khương Tử Nhiễm quăng chết!]
Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn đồng thời giật .
Khương Nhất Phàm bước cửa biệt thự cũng nhíu mày.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Một lát , Tô Nhậm Mẫn : "Có thể nuôi, con thích thì cứ nuôi, đặt cho nó một cái tên ."
Khương Thất Ngư vuốt đầu chú chó nhỏ: "Nhìn chỗ đốm nó nhiều thế , gọi nó là Đại Thuận nhé."